“Vừa rồi phía tòa soạn gọi điện tới, nói số ca sĩ còn lại đã đến, bảo cậu qua đó tìm hiểu một số tư liệu về bọn họ.” Hạ Bảo Châu trả lời.
Tống Vy gật đầu: “Tớ biết rồi, lát nữa sẽ tới.’
“Vậy tớ đi xuống trước, cậu cũng mau đi xuống ăn sáng đi, khi Đường tổng đi, đặc biệt bảo người làm cho cậu.” Hạ Bảo Châu không quên nhắc nhở.
Tống Vy ừ một tiếng, ý bảo đã biết.
Sau khi ăn sáng xong thì cô ra ngoài đến chỗ tòa soạn, đằng sau còn có hai vệ sĩ đi theo.
Chắc là vì chuyện hai người da đen lần trước, cũng có thể là vì chuyện Tống Huyền bóp cổ cô ngày hôm qua.
Cho nên Đường Hạo Tuấn không quan tâm lời phản đối của cô, cứ sắp xếp hai vệ sĩ, đi theo đằng sau bảo vệ cô bất cứ lúc nào.
May mà Đường Hạo Tuấn cũng biết cô không thích bảo vệ theo quá sát, còn đặc biệt dặn dò vệ sĩ cách cô xa một chút, chỉ cần có thể nhìn thấy được cô.
Advertisement
Như vậy, cũng không cần lo lắng cô xảy ra chuyện, hai bảo vệ không thể tới kịp thời.
Ra khỏi tòa soạn thì đã là buổi chiều.
Tống Vy nhìn thời gian, sau khi đi tới nhà hàng gần đó tùy tiện ăn một chút rồi đến bệnh viện tâm thần, chuẩn bị đi xem Tống Huyền.
Dưới sự dẫn dắt của y tá, Tống Vy đã tới phòng của Tống Huyền.
Phòng của Tống Huyền là được đặt biệt bố trí, ngoài một cái giường ra thì không có gì nữa, ngay cả giường cũng là loại đệm hơi.
Còn cửa sổ thì không có, chỉ có một ô thông gió to hơn mấy cái bàn tay ở trên giường, tránh Tống Huyền giả chết lần nữa.
Y tá mở cửa phòng ra.
Tống Vy đứng ở cửa, không có đi vào.
Tống Huyền nghe thấy động tĩnh, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy người đến là Tống Vy, sắc mặt lập tức thay đổi, nghiến răng nghiến lợi: “Là cô!”
“Là tôi.” Tống Vy mỉm cười trả lời.
Tống Huyền siết chặt hai tay: “Sao hả, cô là tới xem trò cười của tôi sao?”
“Trò cười của cô còn cần tôi đặc biệt tới xem sao? Muốn xem trực tiếp lên mạng search, vô cùng nhiều.” Tống Vy mỉa mai nói.
Tống Huyền tắc nghẹn, không có lời để đối đáp, một lúc sau mới tức giận chất vấn: “Vậy cô đến đây làm gì?”
“Tôi là tới nói cho cô biết, Tống Huy Khanh và Tô Thu đã biết tin cô còn sống rồi, bọn họ rất vui mừng.” Tống Vy trả lời.
Tống Huyền hừ lạnh: “Biết thì có thể như nào, bọn họ còn có thể cứu tôi ra ngoài chắc?”
“Vậy đúng thật là không thể.” Tống Vy dựa vào cánh cửa nói, hai vệ sĩ đằng sau đứng giống như núi, cả người tỏa ra hơi thở uy nghiêm mạnh mẽ, khiến Tống Huyền không dám đi lên.
“Lần này tôi đến, ngoài nói cho cô biết điều này, còn muốn biết, lúc đầu cô giả chết, tại sao phải giấu Tống Huy Khanh và Tô Thu?” Tống Vy hỏi.
Tống Huyền cười lạnh: “Hai kẻ ngu ngốc đó, cái gì cũng không giúp được tôi, tôi không giấu bọn họ, bọn họ sớm muộn cũng sẽ làm lộ ra tôi.”
“Nói như vậy ngược lại cũng đúng.” Tống Vy gật đầu, sau đó nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: “Đúng rồi, cô hận Tô Thu đúng chứ? Tại sao?”
Cô nhớ, khi cô còn đi làm ở tập đoàn Đường Thị, Tô Thu từng đến tìm cô gây sự.
Lúc đó Tống Huyền từng dùng ánh mắt lộ vẻ oán hận với Tô Thu, cho nên cô rất tò mò, giữa hai mẹ con này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Tại sao ư? Nếu cô có một người mẹ khiến mình trở thành con riêng, cô không hận sao?” Tống Huyền đanh mắt nhìn Tống Vy: “Cô là đứa con hợp pháp, cô từ nhỏ giống như công chúa, mà tôi thì sao, lại là đứa con riêng bị người người ức hiếp, cho nên tôi sao có thể không hận tất cả các người!”
Từ nhỏ cô ta đã biết mình là con gái riêng, là sản phẩm do tiểu tam sinh ra, là tồn tại bị người khác vứt bỏ.
Người xung quanh cũng đều biết, cho nên không ai thích cô ta, trẻ con cũng bắt nạt cô ta, tất cả chuyện này cũng là Tô Thu mang tới cho cô ta.
Trừ điều này ra, tuy Tống Huy Khanh cách một khoảng thời gian đều sẽ tới thăm cô ta, khiến cô ta biết, cô ta cũng có ba, nhưng cô ta lại không thể gọi ông ta là ba.
Bởi vì ông ta là chủ tịch của doanh nghiệp Tống Thị, là nhân vật có tiếng, nếu cô ta gọi ông ta là ba, bên ngoài sẽ biết ông ta có con gái riêng, đến lúc đó Lưu Mộng sẽ ly hôn với ông ta, lấy đi một nửa tài sản, cho nên cô ta mãi tới trước năm 7 tuổi được Tống Huy Khanh dẫn về nhà thì mới có thể được phép, gọi ông ta là ba.
Cho nên cô hận mọi thứ, hận tất cả mọi người.
“Thì ra là như vậy.” Tống Vy mỉm cười, coi như đã hiểu nguyên nhân Tống Huyền hạn Tô Thu.
Có điều cô không đồng cảm, cũng không cảm thấy Tống Huyền đáng thương.
Sự tồn tại của cô ta cũng là chứng cứ mà gia đình của cô bị phá hoại.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng nên đi rồi, cô ở đây từ từ hưởng thụ đi.” Ánh mắt của Tống Vy nhìn một vòng căn phòng lạnh lẽo của Tống Huyền, cười đầy thâm ý: “Cô tuyệt đối đừng thật sự điên đấy, nếu không cô còn trả thù sao được, phải biết kẻ thù của cô không chỉ có tôi, còn có Lâm Giai Nhi.”
“Lâm Giai Nhi!” Nghe thấy cái tên này, sắc mặt của Tống Huyền đã vặn vẹo trong giây lát.
Tống Vy gật đầu: “Không sai, chính là Lâm Giai Nhi, là cô ta nói cho tôi biết, cô chính là Tống Huyền, cô biết cô ta tại sao muốn làm như vậy không?”
“Tại sao?” Tống Huyền siết chặt lòng bàn tay, không hề che đậy ý hận của mình, cắn răng hỏi.
“Bởi vì Lâm Giai Nhi tính kế Hạo Tuấn, làm lộ bộ mặt thật, bị Hạo Tuấn nhốt lại, cho nên cô ta chắc cảm thấy mình sắp xong đời rồi, muốn kéo người chết chung, làm lộ ra cô, muốn khiến cô cũng chết chung với cô ta.” Ánh mắt của Tống Vy lóe lên, nói.
Tống Huyền đã tin không chút do dự.
Bởi vì việc giả chết, chạy trốn và phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta đều là Lâm Giai Nhi sắp xếp.
Trừ Lâm Giai Nhi ra, không ai biết cô ta chính là Tống Huyền.
Cho nên không phải Lâm Giai Nhi làm lộ cô ta, còn có thể là ai.
“Người phụ nữ đó...” Vẻ mặt của Tống Huyền vặn vẹo, hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ như muốn xé xác người khác ra.
Tống Vy nhìn thấy cô ta hoàn toàn hận Lâm Giai Nhi, biết kế hoạch của mình đã thành công thì nhếch môi nói tiếp: “Cho nên tiếp theo, cô nhất định phải cố gắng, duy trì tỉnh táo, tuyệt đối đừng bị điên, bởi vì Lâm Giai Nhi rất có khả năng sẽ bị đưa ra nước ngoài, tới lúc đó thì cô có thể tìm cô ta trả thù rồi.”
Đường Hạo Tuấn sẽ không để Lâm Giai Nhi chết, dù sao Lâm Giai Nhi nói thế nào cũng là con gái nuôi trước kia của mẹ anh.
Nhưng anh cũng sẽ không để Lâm Giai Nhi tiếp tục ở lại trong nước, đợi sau khi nhà họ Cố ngã xuống thì anh có khả năng sẽ đưa Lâm Giai Nhi ra nước ngoài, để cô ta tự sinh tự diệt.
Lúc đó, cô có thể kiến nghị Hạo Tuấn đưa Lâm Giai Nhi đến chỗ Tống Huyền, rồi dùng chút thủ đoạn để hai người bọn họ gặp mặt, để hai người bọn đấu với nhau.
Hai người phụ nữ này đều rất có ác ý đối với cô, đều muốn khiến cô chết, vậy cô để bọn họ chó cắn chó là được rồi.
Nghĩ vậy, trong mắt Tống Vy vụt qua tia sáng, xoay người rời đi.
Mà Tống Huyền, thật sự nhớ lời của cô, quyết định đợi sau khi Lâm Giai Nhi đến sẽ giết Lâm Giai Nhi.
Nếu không phải Lâm Giai Nhi làm lộ cô ta, cô ta bây giờ vẫn là Tô Huyền, sẽ không bị nhốt ở nơi chết tiệt này.
Tống Vy đi về phía thang máy, vừa đi tới trước thang máy thì cửa thang máy mở ra, một y tá từ trong đi ra, không nhìn thấy trước mặt có người, trực tiếp đụng phải.
May mà hai vệ sĩ ở đằng sau Tống Vy, mỗi người kéo một người mới tránh được hậu quả Tống Vy và y tá đó va chạm.
“Xin lỗi xin lỗi, thưa cô, tôi không phải cố ý.” Y tá phản ứng lại mình suýt nữa đụng vào người khác thì vội vàng xin lỗi.
Tống Vy xua tay, ý bảo không sao, sau đó cúi đầu nhìn đồ trên đất.
Trên đất đều là tư liệu, là tư liệu y tá vừa rồi cầm.
Có điều bởi vì vệ sĩ hất một cái, y tá sau khi bị dọa giật mình thì vô thức làm rơi tư liệu trong tay, lúc này mới rơi trên đất.
Tống Vy nhìn thấy trong đó có một tờ ghi tên của Tống Huyền, cúi người nhặt lên: “Đây là...”
“Đây là tư liệu kiểm tra sức khỏe của cô Tô đó.” Y tá trả lời.
Tống Vy gật đầu, vừa muốn trả cho cô ta, bỗng nhiên nhìn thấy cột nhóm máu: “Nhóm máu O sao?”