Tống Vy nhướn mày: “Con tra tư liệu của cô ta làm gì?”
“Những lời mẹ và dì Hạ Bảo Châu nói vừa rồi, con đều nghe thấy rồi, dì Hạ Bảo Châu không nói cho con biết sư đồ Tô Huyền đó rốt cuộc đã làm gì với mẹ, vậy nên con chỉ đành tự mình điều tra.” Tống Hải Dương bóp bàn tay nhỏ, bất lực nói.
Tóm lại, câu sẽ không tha cho người đã hại mẹ.
“Con đó.” Tống Vy ấn cái trán của cậu nhóc, trong lòng ấm áp.
Cô đương nhiên biết cậu nhóc điều tra Tô Huyền là muốn làm gì, là muốn giúp bọn họ.
Nhưng cô luôn cho rằng, chuyện của người lớn, vẫn là tự người lớn giải quyết thì tốt hơn, trẻ con không nên tham gia.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Hải Dương một lòng muốn giúp cô, cô đương nhiên cũng không đành lòng từ chối ý tốt của con.
“Vậy con tra được rồi sao?” Tống Vy nhìn cậu nhóc hỏi.
Tống Dĩnh Nhi cũng giương mắt nhìn anh trai.
Advertisement
Tống Hải Dương gật đầu: “Không tra được bọn họ đã làm gì với mẹ, nhưng tra được một vài thứ rất thú vị.”
“Ổ?” Tống Vy có hứng thú: “Thứ gì?”
Tống Hải Dương lắc đầu, úp mở: “Mẹ nói cho con trước, bọn họ đã làm gì với hai người, sau đó con sẽ nói cho mẹ con đã tra được cái gì, như thế nào?”
Tống Vy dở khóc dở cười: “Con còn mặc cả với mẹ, được rồi, mẹ nói cho con biết.”
Dù sao cậu nhóc cũng tra được rồi, hiển nhiên chứng tỏ cậu không biết thì không dừng.
Nếu đã như vậy, còn không bằng nói cho cậu là được rồi.
“Chuyện lần trước mẹ bị nhốt ở nhà vệ sinh, dì Hạ Bảo Châu bị đánh ngất, con còn nhớ chứ.” Tống Vy hỏi.
Tống Hải Dương gật đầu: “Nhớ ạ.”
“Kẻ gây ra thật sự chính là hai người bọn họ.” Tống Vy nói.
Tống Hải Dương nheo mắt lại: “Cái gì? Là bọn họ sao? Không phải là Amy và Tiffany sao?”
Lúc ban tổ chức cuộc thi tra ra kết quả, cậu và ba ở trong nước.
Nhưng người chủ trì vẫn gọi điện thống báo cho ba, phạm nhân là Amy và Tiffany, sao bây giờ lại biến thành sư đồ Tô Huyền.
“Không phải là hai người Amy, bọn họ là bị oan, bị sư đồ Tô Huyền đẩy ra làm con dê thế tội.” Tống Vy giải thích.
Tống Hải Dương hiểu rồi, gật đầu: “Thì ra là như vậy, bọn họ cũng quá xấu xa rồi, bọn họ kêu Amy và Tiffany làm con dê thế tội, chắc chắn tóm được điểm yếu của hai người Amy để uy hiếp, nếu không hai người Amy khi bị bắt, không thể không phản kháng.
“Phải, mẹ cũng cảm thấy như vậy.” Tống Vy đồng tình đáp.
Tống Hải Dương thở dài: “Sư đồ Tô Huyền chắc là ngầm uy hiếp bọn họ, cho nên trên mạng mới không có dấu vết, con mới không tra ra được.”
“Điều này chứng tỏ bọn họ rất cẩn thận.” Tống Vy xoa cái đầu nhỏ của cậu.
Tống Hải Dương bặm môi: “Con ghét nhất kẻ địch cẩn thận.”
Tống Vy vô cùng buồn cười: “Con là vì bọn họ như vậy, không phát huy được năng lực của mình nên mới ghét đúng chứ.”
Tống Hải Dương thè lưỡi, đã thừa nhận.
Tống Vy mỉm cười lắc đầu: “Được rồi, đừng có không vui, như vậy cũng tốt, để con biết không phải kỹ thuật hack tốt thì cái gì cũng không thoát khỏi sự điều tra của con, trên thế giới này, rất nhiều chuyện, kỹ thuật hack không giải quyết được có biết không, mẹ cũng hy vọng con, đừng quá ỷ lại vào kỹ thuật hack, nếu không sớm muộn gì cũng chịu thiệt.”
“Dạ, con nhớ rồi.” Tống Hải Dương nghiêm túc gật đầu.
Tống Dĩnh Nhi nghe nửa hiểu nửa không, nhưng cũng không chậm trễ bé cũng gật đầu.
“Con lát nữa tra một chút camera gần nhà vệ sinh lúc đó và camera gần phòng giám sát.” Tống Hải Dương lại nói: “Như vậy chắc có thể chứng minh chuyện sư đồ Tô Huyền phạm tội.”
“Camera khả năng đã bị sư đồ Tô Huyền hủy rồi.” Tống Vy nói.
Tống Hải Dương cắn môi: “Chỉ cần không phải là xóa thành bột phấn thì con có thể khôi phục.”
“Vậy con lát nữa thử xem.” Tống Vy cảm thấy, tỷ lệ khôi phục được camera không cao, nhưng vì không đả kích con trai, vẫn đồng ý để cậu thử.
Tống Hải Dương dạ một tiếng, đã đồng ý.
Tống Vy nhìn về phía màn hình máy tính của cậu, bức ảnh mơ hồ nhìn không ra cái gì cả, cô rất nhanh đã di dời ánh mắt, hỏi: “Bây giờ có thể nói tư liệu liên quan tới Tô Huyền, con tra được cái gì?”
“Được, con nói cho mẹ biết, con tra được thân phận này của Tô Huyền là giả.” Tống Hải Dương xoay ghế nói.
Lông mày của Tống Vy nhíu mày: “Giả sao?’
“Vâng, thân phận này là ngụy tạo, mới đăng ký mấy tháng trước, cũng tức là cô ta trước đây không phải tên Tô Huyền, nhưng tên là gì, trên này không có, cô ta hình như là một người không hộ khẩu, đột nhiên có thân phận.” Tống Hải Dương trả lời.
Trong lòng Tống Vy trùng xuống.
Thân phận của Tô Huyền vậy mà là giả, chẳng trách trước giờ chưa từng nghe nói trong giới có một nhà thiết kế ưu tú như vậy, đột nhiên lại chui ra.
Thì ra thật sự là đột nhiên chui ra.
“Ngoài điều này ra, mặt của cô ta cũng là giả.” Tống Hải Dương ném qua một quả bom nước.
Tống Vy sửng sốt tới há miệng: “Mặt cũng là giả, lẽ nào cô ta phẫu thuật thẩm mỹ sao?”
“Mẹ, cái gì là phẫu thuật thẩm mỹ ạ?” Tống Dĩnh Nhi chớp mắt, tò mò hỏi.
Tống Vy vuốt tóc của bé: “Dĩnh Nhi ngoan, đợi con lớn rồi thì sẽ biết, sang bên cạnh chơi được không? Mẹ và anh nói chuyện.”
Dĩnh Nhi không có yêu nghiệt như Hải Dương, cho nên cô không hy vọng Dĩnh Nhi nghe thấy quá nhiều điều bẩn thỉu và nhơ nhớp của người lớn.
Tuy Tống Dĩnh Nhi có hơi không bằng lòng nhưng vẫn nghe lời đi ra.
Tống Hải Dương thấy bé đi xa rồi, lúc này mới trả lời: “Không sai, cô ta phẫu thuật thẩm mỹ, con đã tra được ghi chép phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta, ngoài phẫu thuật thẩm mỹ, trên người cô ta cũng từng tiến hành điều chỉnh, ví dụ như chân.”
Nói xong, Tống Hải Dương thu nhỏ giao diện của bức ảnh vẫn đang khôi phục đó lại, sau đó ấn mở một trang khác: “Đây là tư liệu trước khi Tô Huyền phẫu thuật thẩm mỹ, có điều không có ảnh, không nhìn được cô ta trước kia trông như thế nào, nhưng chỉ số cơ thể lại có, chiều cao trước đây của Tô Huyền là 1m63, bây giờ là 1m68.”
“Tăng cao 5cm.” Tống Vy nhìn tư liệu nói.
“Phải, cô ta đã làm phẫu thuật kéo chân.” Tống Hải Dương gật đầu.
Tống Vy lập tức đã hiểu.
Chẳng trách trước đó Hạ Bảo Châu nói Tô Huyền đi đường gượng gượng.
Thì ra là đã làm phẫu thuật.
“Thật không biết cô ta trước đây là ai, vậy mà đã làm thay hình đổi dạng hoàn toàn như vậy.” Tống Vy mấp máy miệng.
Tống Hải Dương đã mỉm cười: “Lát nữa sẽ biết, con ở trên mạng tìm được một bức ảnh trước khi phẫu thuật của Tô Huyền, chỉ là bức ảnh đó đã bị xử lý, cho nên rất mờ, hoàn toàn nhìn không rõ, bây giờ đang khôi phục, lát nữa chắc chắn thì có thể nhìn rõ.”
Ảnh trước khi phẫu thuật của Tô Huyền đều bị người khác xóa rồi.
Cậu đã tìm cực kỳ lâu mới tìm được một tấm ở trong tư liệu bỏ đi của cả cái bệnh viện thẩm mỹ đó, chắc là người xóa ảnh trước kia của Tô Huyền cũng không ngờ trong kho tư liệu bỏ đi còn có con cá lọt lưới, bây giờ vừa hay hời cho cậu.
“Cục cưng thật giỏi!” Tống Vy nghe thấy cậu nhóc vậy mà tìm được ảnh thì hai mắt sáng lên, ôm mặt cậu nhóc hôn một cái.
Đôi mắt đầy ý cười của cậu nhóc cũng híp lại, cũng quay nửa gương mặt còn lại qua, ý bảo Tống Vy hôn thêm một cái.
Tống Vy mỉm cười, đang muốn hôn, một gương mặt đẹp trai đột nhiên thò tới, chặn ở trước mặt Tống Hải Dương.
Tuy nhiên Tống Vy không kịp đề phòng mà hôn lên gương mặt đó.
“Ba?” Tống Hải Dương nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện, chớp mắt.
Tống Vy cũng ngạc nhiên mà nhìn Đường Hạo Tuấn: “Anh về rồi à.”
Đường Hạo Tuấn hơi nâng cằm lên: “Về rồi, hai mẹ con đang nói gì vậy?”
“Chúng em đang nói…” Tống Vy nói đơn giản những lời vừa rồi.
Đường Hạo Tuấn nghe xong, lông mày cũng nhíu lại.
Một người đột nhiên xuất hiện, còn không có trong tư liệu, hơn nữa thay hình đổi dạng, nhìn thế nào cũng có vấn đề.
Hơn nữa người có vấn đề này còn có địch ý đối với Tống Vy, nhất định phải tra rõ.
“Bức ảnh khôi phục xong chưa?” Đường Hạo Tuấn nhìn sang Tống Hải Dương.