Tống Vy cắn môi: “Không có gì đâu, chỉ là tớ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.”
“Kỳ lạ hả?” Hạ Bảo Châu trừng mắt nhìn: “Có ý gì chứ?”
Tống Vy nhìn xung quanh một lúc, nhỏ giọng đáp lời: “Tớ có một loại hoài nghi chuyện này có lẽ không phải là do bọn họ làm đâu.”
Hạ Bảo Châu mở to mắt: “Cậu..."
Tống Vy vội vàng che miệng của cô ấy lại: “Cậu làm cái gì vậy, nói nhỏ một chút đi.”
Hạ Bảo Châu ú ớ gật đầu biểu thị mình sẽ nhỏ giọng lại.
Thấy như vậy, lúc này Tống Vy mới thả tay ra.
Cô ấy nắm chặt tay Tống Vy: “Vy Vy, cậu vừa mới nói cậu nghi ngờ không phải là do bọn người Amy hả?”
Tống Vy ừ một tiếng: “Tớ hơi nghi thật sự không phải là do bọn người Amy, nói như thế nào đây nhỉ, tớ và bọn người Amy chưa từng trò chuyện với nhau, tớ ở nhóm A, Amy cũng ở nhóm A, cho nên bàn về thực lực tớ và cô ta không hơn không kém, cô ta không có lý do gì để ghen tị với tớ.”
“Thứ hạng của cô ta ở nhóm A thấp hơn cậu năm vị trí lận mà.” Hạ Bảo Châu duỗi một bàn tay ra rồi nói.
Advertisement
Tống Vy lắc đầu: “Đúng là thứ tự của tớ được xếp cao hơn cô ta, nhưng mà phía trên đó vẫn còn có bốn người, cho nên dù Amy có muốn ghen tị đi nữa thì cũng hẳn là nên ghen tị bốn người kia mà không phải là tớ.”
“Nhưng mà lúc đó chỉ có cậu ở trong nhà vệ sinh thôi, cho nên Amy mới có thể đối phó với cậu trước.” Hạ Bảo Châu nói.
Tống Vy cười cười: “Cho nên tớ cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, có lẽ thật sự là do tớ đa nghi rồi.”
Bởi vì chuyện của Trần Nhã Nhã đã khiến cô hiểu rằng có đôi khi hung thủ mà mình điều tra được chưa chắc là hung thủ thật sự, cho nên cô mới có thể hoài nghi một chút.
Có điều Trần Nhã Nhã là bởi vì ông Cố muốn bao che cho Lâm Giai Nhi mới bị đẩy ra làm bia đỡ đạn, nhưng mà ở đây bên phía cuộc thi cũng không có lý do gì để bao che cho hung thủ.
Cho nên, hung thủ thật sự cũng có thể là hai người Amy và Tiffany.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà Tống Vy vẫn quyết định đợi sau khi cuộc thi kết thúc thì mình sẽ đến nhà giam thăm bọn người Amy.
Nếu không thì cô vẫn sẽ không yên lòng.
Cuộc họp kết thúc, đám người lần lượt đi đến sàn thi đấu.
Trên đường đi, Tô Huyền đi đến bên cạnh Tống Vy.
“Cô Tống, tốt quá rồi, người hãm hại cô và Hạ Bảo Châu đã bị bắt, đây thật sự là một chuyện tốt.” Tô Huyền cười nói.
Tống Vy cũng lười phải suy nghĩ là cô ta thật lòng hãy giả dối, cô chỉ lạnh nhạt nở nụ cười: “Cảm ơn.”
“Không cần phải khách khí.” Tô Huyền khoác tay.
Dù người kia đã thân bại danh liệt nhưng mà cũng có thể dễ dàng khiến cho người khác phải làm bia đỡ đạn.
Đúng là rất giỏi.
Lần này, rốt cuộc cô ta cũng đã có thể hoàn toàn yên tâm.
Cuộc thi chính thức bắt đầu.
Tống Vy vẫn phát huy ổn định hệt lúc ban đầu, vẫn ở lại nhóm A.
Tô Huyền cũng vậy.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Tống Vy liền rời khỏi hội quán cuộc thi, chuẩn bị đến nhà giam xem thử, cô và Hạ Bảo Châu đi cùng nhau.
Trên đường đi, tin nhắn trả lời của thầy Mercedes rốt cuộc cũng đã đến.
Sau khi đọc tin nhắn xong, đôi mi thanh tú của Tống Vy liền nhíu lại.
Hạ Bảo Châu thấy vậy mới quan tâm hỏi: “Vy Vy, sao thế?”
“Lúc tớ đến đây không phải là đã tìm thầy hỏi rằng thầy Tô Huyền đang ở đâu à?” Tống Vy nói.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Đúng rồi, nhưng mà lúc đó thầy của cậu nói là bậc thầy đều không có tên học trò Tô Huyền này?”
“Ừm, đúng vậy. Nhưng mà lúc nãy thầy lại nói là có một người bậc thầy đã bị ông ấy bỏ xót, mà Tô Huyền lại đúng lúc là học trò của người đó.” Tống Vy mím môi.
Hạ Bảo Châu vội vàng hỏi: “Ai vậy?”
“Là Linda đại sư.”
“Linda đại sư, nghe cái tên quen quá.” Hạ Bảo Châu nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng mà nghĩ không ra.
Tống Vy mỉm cười giải thích: “Mấy năm trước có tin tức về một bậc thầy bị biến dạng do một vụ hỏa hoạn, cậu có còn nhớ rõ không?”
Vừa nói như vậy, Hạ Bảo Châu liền nhớ ra: “Là bà ta hả.”
“Chính là người đó.” Tống Vy gật đầu.
Linda đại sư ấy cũng giống như thầy mình, là nhà thiết kế bậc thầy, mà còn là một người trẻ tuổi nhất, nhưng mà đạo đức thì không tốt ra làm sao.
Tin tức vào mấy năm trước nói rằng Linda đại sư nhìn trúng chồng của một ảnh hậu, lén lút làm kẻ thứ ba, sau đó bị ảnh hậu phát hiện và đồng thời tung tin ra ngoài. Sau khi thanh danh của Linda đại sư bị hủy hoại thì liền trả thù ảnh hậu, động tay động chân vào bộ lễ phục của ảnh hậu làm ảnh hậu bị lộ hàng trong bữa tiệc, vô cùng mất mặt.
Sau đó trong cơn tức giận, ảnh hậu đã đánh Linda đại sư đến ngất xỉu, phủ một chiếc túi nhựa ở trên đầu Linda đại sư rồi đốt nó lên, nếu như đến phút cuối không có người kịp thời xuất hiện cứu Linda đại sư thì Linda đại sư cũng không đơn giản chỉ là bị hủy hoại dung mạo như thế, mà có thể sẽ bị thiêu cho chết tươi.
Mặc dù cuối cùng ảnh hậu đã phải trả một cái giá lớn, nhưng mà Linda đại sư cũng chẳng tốt là bao, bắt đầu kể từ khi bà ta động tay động chân với bộ quần áo thì đã không xứng là một nhà thiết kế, cho nên cuối cùng đã bị tổng bộ hiệp hội thiết kế phong sát, đồng thời hủy bỏ danh hiệu nhà thiết kế cấp cao của Linda đại sư.
Không ngờ là Tô Huyền lại là học trò của bà ta.
Vậy thì người phụ nữ mà cô không nhìn thấy rõ mặt ở bên cạnh Tô Huyền trong nhà ăn vào ngày hôm trước, có lẽ chính là thầy của Tô Huyền.
“Hôm qua thầy Mercedes đến đây sớm như thế, không phải là bởi vì đặc biệt nói cho cậu nghe cái này đó chứ?” Hạ Bảo Châu nhìn Tống Vy.
Tống Vy lắc đầu: “Dĩ nhiên là không phải rồi, thầy nói là thầy đến đây để xem show trình diễn của bạn cũ, sau đó muốn đến tham gia đại hội giao lưu, bây giờ đang trên máy bay đến đại hội.”
“Thì ra là thế.” Hạ Bảo Châu vỡ lẻ gật đầu.
Đột nhiên, điện thoại của Tống Vy lại vang lên, là một dãy số lạ.
Tống Vy suy nghĩ một chút rồi nhấn nghe: “Xin chào, tôi là Tống Vy.”
“Vy Vy, là tôi đây.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói tà mị của Đường Hạo Minh.
Tống Vy cau mày, cô theo bản năng muốn cúp điện thoại.
Dường như là Đường Hạo Minh đã đoán được từ trước, anh ta vội vàng nói: “Vy Vy, có một chuyện liên quan đến đứa nhỏ trong bụng của cô, cô nhất định phải cúp máy à?”
Nghe vậy, Tống Vy bỗng nhiên dừng lại, mím môi lên tiếng: “Anh nói cái gì?”
“Ngày hôm qua sau khi tôi đưa cô vào bệnh viện, bác sĩ nói là đứa nhỏ trong bụng có chút vấn đề, lúc đầu tôi định đợi sau khi cô tỉnh lại sẽ nói cho cô nghe, nhưng mà đột nhiên lại quên mất, lúc nãy tôi mới nhớ tới cho nên lập tức gọi điện thoại thông báo cho cô. Sao nào, có phải là tôi rất tri kỷ không hả?”
Tống Vy không thèm quan tâm đến dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh ta, cô nắm chặt điện thoại, trong giọng nói có chút khẩn trương: “Anh vừa mới nói là đứa nhỏ trong bụng tôi có chút vấn đề?”
“Vy Vy, đứa nhỏ trong bụng cậu có chuyện gì hả?” Hạ Bảo Châu nghe nói như vậy thì cũng giật hết cả mình.
Tống Vy không trả lời cô ấy mà là dồn hết toàn bộ lực chú ý vào cuộc điện thoại, cô bất an chờ đợi câu trả lời của Đường Hạo Minh.
Một vệt sáng u ám hiện lên trong đáy mắt Đường Hạo Minh, vừa thoáng qua liền biến mất: “Đúng vậy.”
“Có chuyện gì?” Tống Vy cắn chặt môi.
Đường Hạo Minh đẩy đẩy kính mắt: “Cụ thể thì tôi cũng không biết, cô đi tìm bác sĩ hỏi cho kỹ đi. Được rồi, chuyện gì nên nói tôi cũng đã nói, tôi phải rời khỏi chỗ này, lần sau chúng ta gặp nhau.”
Nói xong, anh ta liền cúp điện thoại.
Tống Vy đặt điện thoại di động xuống, sắc mặt có hơi không tốt.
Hạ Bảo Châu nhìn cô: “Vy Vy, người kia nói đứa nhỏ trong bụng của cậu có vấn đề có đúng không?”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Cô thật sự không tin lời của Đường Hạo Minh.
Nhưng mà Đường Hạo Minh đã nói là kêu cô đi tìm bác sĩ, anh ta dám kêu cô đi tìm bác sĩ, điều này có phải đã nói rõ đứa bé trong bụng cô thật sự đã xảy ra vấn đề.
“Không thể nào.” Hạ Bảo Châu nhíu mày: “Khoảng thời gian trước, chính là cái lần Đường tổng bị tính kế ấy, cậu đã đến bệnh viện, bác sĩ cũng không nói là có vấn đề gì mà, sao bây giờ lại có chứ?”
Tống Vy nghe xong, mặc dù được an ủi đôi phần nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Hạ Bảo Châu đã nhìn ra được, cô ấy nắm tay cô: “Yên tâm đi, chắc chắn là không có chuyện gì đâu, tớ cùng cậu đi bệnh viện kiểm tra xem như thế nào?”
“Được.” Sắc mặt Tống Vy có chút tái nhợt, cô gật đầu: “Nhưng mà để sau rồi hẳn đi, bây giờ đi đến nhà giam trước đã.”
Cô đậu xe cẩn thận rồi cùng Hạ Bảo Châu bước xuống xe.
Hạ Bảo Châu đi đến đại sảnh nhà giam xin thăm tù.
Nhưng mà kết quả ở nhà giam lại khiến Tống Vy và Hạ Bảo Châu phải giật mình.