Rất nhanh thì Tống Vy nhận được tin nhắn do Đường Hạo Tuấn gửi tới.
Cô nghi ngờ thoát khỏi giao diện cuộc gọi, ấn vào zalo, nhìn thấy bức ảnh mà anh gửi.
Bên trên, là hình ảnh cô và Đường Hạo Minh ngồi ở đại sảnh khách sạn ăn cơm.
Tống Vy đầu tiên là ngạc nhiên Đường Hạo Tuấn sao lại có bức ảnh như này, sau đó mới nghi ngờ rốt cuộc là ảnh ai chụp.
“Xem rồi chứ?” Anh trầm giọng hỏi.
Tống Vy xoa má: “Xin lỗi Hạo Tuấn, em không phải cố ý không muốn nói thật với anh.”
“Ổ?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Tại sao?”
Tống Vy thở dài: “Được rồi, sự việc đã tới nước này, em cũng không giấu anh nữa, vốn em không muốn khiến anh lo lắng, hôm nay em tới tòa soạn gặp vài ca sĩ đó xong, khi ra về thì gặp phải hai kẻ lưu manh người da đen, suýt nữa bị bọn họ...”
Cô còn chưa nói hết lời thì nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới một vang rất lớn.
Advertisement
Chắc là âm thanh chiếc ghế trượt mà sinh ra.
Tống Vy suy đoán, khả năng là Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời của cô, bỗng từ trên ghế đứng dậy mà tạo ra âm thanh đó.
“Hạo Tuấn...”
Tống Vy vừa gọi một tiếng thì được Đường Hạo Tuấn cắt ngang lo lắng hỏi han: “Em không sao chứ?”
“Không sao.” Tống Vy mỉm cười lắc đầu: “Yên tâm, là Đường Hạo Minh đã cứu em, nếu không em khả năng thật sự bị cưỡng hiếp rồi, em vì cảm ơn anh ta, cho nên đặc biệt mời anh ta ăn một bữa cơm, không muốn nói với anh, ngoài không muốn khiến anh lo lắng ra, cũng tạm thời không muốn nói với anh tung tích của Đường Hạo Minh, dù sao anh ta đã cứu em, em không thể làm như thế.’
Đường Hạo Tuấn nghe thấy cô không sao thì lập tức thở phào: “Ừ, anh biết rồi, có điều Đường Hạo Minh xuất hiện kịp lúc như vậy, em có từng nghĩ, hai tên lưu manh đó có lẽ là anh ta sắp xếp không?”
“Không phải là anh ta.” Tống Vy rất chắc chắn mà trả lời: “Hai tên lưu manh đó đã lăn lộn ở đó rất lâu, trên mạng cũng có tin tức liên quan tới bọn họ, cho nên em nghĩ Đường Hạo Minh không thể rảnh rỗi tới làm chuyện không chuyên nghiệp như thế, vậy thì cũng quá vô vị rồi.”
Đường Hạo Tuấn trầm ngâm vài giây, cảm thấy cũng đúng: “Anh ta bây giờ đâu rồi?”
Tống Vy chần chừ một lát rồi đáp: “Anh ta đã đi rồi, có điều Hạo Tuấn, lần này tha cho anh ta đi, anh ta đã cứu em, chúng ta...”
“Được.” Cô còn chưa nói xong thì Đường Hạo Tuấn đã đồng ý.
Tống Vy đã cười: “Thật sao?”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Nhưng lần sau, anh sẽ không tha cho anh ta nữa.”
“Ừ ừ.” Tống Vy gật đầu liên tiếp.
Cô cũng nghĩ như vậy, lần này Đường Hạo Minh đã cứu cô, cô không thể lấy oán báo ơn.
Vậy thì lần sau nếu còn gặp lại, chỉ cần không dính tới loại ơn cứu mạng như ngày hôm nay thì cô sẽ không mềm lòng nữa.
“Đúng rồi Hạo Tuấn, anh làm sao có được bức ảnh lúc em ăn cơm với Đường Hạo Minh thế?” Tống Vy nghi hoặc hỏi.
Đường Hạo Tuấn day mi tâm, lại ngồi xuống ghế: “Là một số điện thoại nước ngoài lạ gửi cho anh.”
“Số điện thoại nước ngoài sao?” Tống Vy đầu óc mờ mịt: “Ai?”
“Không biết, Trình Hiệp đang tra, chắc rất nhanh sẽ có kết quả.” Đường Hạo Tuấn đáp.
Tống Vy gật đầu: “Như vậy à.”
Một số điện thoại nước ngoài gửi ảnh cho Đường Hạo Tuấn, xem ra người đó không những biết Đường Hạo Tuấn, cũng biết cô, còn biết cô là vợ của Đường Hạo Tuấn.
Rốt cuộc là ai?
Đang nghĩ, một cơn gió lạnh thổi qua, Tống Vy lạnh tới mức hắt xì.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy, mi tâm nhíu lại: “Lạnh sao?”
“Ừ, vừa có gió thổi qua.” Tống Vy xoa xoa cánh tay nói.
Đường Hạo Tuấn dịu dàng dặn dò: “Vậy thì về sớm đi.”
“Được.” Tống Vy ừ một tiếng, chuẩn bị cúp máy.
Đột nhiên, cô nhớ ra cái gì đó, vội vàng gọi anh: “Khoan đã Hạo Tuấn, còn có một chuyện.”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn lại để điện thoại bên tai.
Vẻ mặt của Tống Vy trở nên nghiêm túc: “Là chuyện liên quan tới ba mẹ anh, vừa rồi Đường Hạo Minh tiết lộ với em, người đâm chết ba mẹ anh, ngoài người mà ba anh ta phái ra, còn có một hung thủ.”
“Em nói cái gì?” Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn lập tức thay đổi.
Tống Vy hít sâu một hơi, từ từ mở miệng: “Đường Hạo Minh nói, người đó lừa ba mẹ anh tới con đường đó, người Đường Mẫn sắp xếp mới có cơ hội đâm ba mẹ anh, cho nên đây là một kế hoạch liên hoàn, nhưng rốt cuộc có phải là thật không, em cũng không rõ.”
Đường Hạo Tuấn siết chặt chiếc điện thoại, không lên tiếng.
Tống Vy nghe tiếng hít thở nặng nề của anh, có hơi lo lắng: “Hạo Tuấn, anh không sao chứ?”
Yết hầu của Đường Hạo Tuấn chuyển động, một lát sau mới mở miệng với giọng nói khàn khàn: “Anh không sao, chuyện này anh biết rồi, anh sẽ chứng thực tính chính xác của nó.”
“Được.” Tống Vy mím môi.
Kết thúc cuộc gọi, Đường Hạo Tuấn ném điện thoại lên bàn làm việc, một tay đỡ trán, khí tức xung quanh trầm thấp, không biết đang nghĩ cái gì.
Một lát sau, anh cầm chìa khóa đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng, một mình lái xe tới nhà tổ.
Bụp một tiếng!
Cửa lớn của nhà tổ bị đá ra, Đường Hạo Tuấn đi vào.
Vợ chồng Đường Mãnh đang ăn cơm, nghe thấy động tĩnh thì đều bị dọa giật mình.
Đường Mãnh đứng dậy, sắc mặt âm trầm nhìn Đường Hạo Tuấn: “Cậu tới đây làm gì?”
Đường Hạo Tuấn cất đôi chân dài đi tới: “Tôi muốn biết, năm đó ngoài ông ra, còn có ai tham gia vào kế hoạch giết hại ba mẹ của tôi!”
Nghe thấy lời này, đồng tử của Đường Mãnh chợt co rút, bà Đường mặt mày càng tái nhợt.
Khoảng thời gian trước, Đường Hạo Tuấn đột nhiên đối phó đại phòng bọn họ, ngay cả lý do cũng không có, trực tiếp làm cho doanh nghiệp của đại phòng bọn họ phá sản.
Cuối cùng vẫn là Hạo Minh gọi điện thoại về nói với bọn họ, nguyên nhân thật sự mà Đường Hạo Tuấn đối phó bọn họ là chuyện của em hai và em dâu đã bị lộ, Đường Hạo Tuấn đã biết em hai và em dâu là bọn họ giết, cho nên mới đột nhiên đối phó bọn họ.
Bọn họ vốn còn có chút không tin, dù sao chuyện năm đó làm kín kẽ như vậy, ông cụ cũng đã hủy chứng cứ rồi, Đường Hạo Tuấn không thể tra ra được.
Tuy nhiên lời hiện nay của Đường Hạo Tuấn, lại chứng thức những gì Hạo Minh nói.
Đường Hạo Tuấn quả nhiên biết chuyện của em hai và em dâu.
“Tôi... tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.” Ánh mắt của Đường Mãnh lóe lên, không muốn thừa nhận.
Mắt của Đường Hạo Tuấn hơi híp lại, nhấc chân trực tiếp đạp đổ bàn ăn.
Bà Đường bị dọa nhảy bật lên, trực tiếp chạy ra đằng sau Đường Mãnh trốn.
Đường Sơn cũng bị hành vi này của Đường Hạo Tuấn dọa, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tay chỉ Đường Hạo Tuấn cũng đang run rẩy: “Cậu... cậu...”
“Còn không nói sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đường Mãnh đối diện với hàn ý trong mắt của anh, vô thức rùng mình: “Tôi không biết.’
“Ha.” Đường Hạo Tuấn nhếch môi lộ ra một độ cong lạnh lùng, lần nữa nhấc chiếc chân dài, đạp một cước vào bụng của Đường Mãnh.
Cả người Đường Mãnh bay ngược ra, kéo theo cả bà Đường.
Hai vợ chồng ngã mạnh ra sàn, đau đớn kêu lên, mãi không bò dậy được.
“Cậu... cậu sao dám, tôi là bác cả của cậu, cậu vậy mà ra tay với tôi.” Đường Mãnh chỉ vào Đường Hạo Tuấn, giận dữ gào lên.
Biểu cảm của Đường Hạo Tuấn không thay đổi, từ trên cao nhìn xuống bọn họ: “Tôi có gì không dám, ông ngay cả em trai ruột của mình cũng có thể ra tay, tôi đối với bác cả cách thế hệ như ông, còn có gì không thể ra tay?”
“...” Đường Mãnh tắc nghẹn, lập tức không nói được gì, cả gương mặt đều đỏ bừng.
Trong mắt Đường Hạo Tuấn vụt qua một tia mất kiên nhẫn: “Bây giờ vẫn không chịu nói sao?”
Đường Mãnh đỡ eo đứng dậy, mặt mày đau tới mức méo mó: “Tôi thật sự không biết.”
“Hửm?” Đường Hạo Tuấn rõ ràng không tin.
Đường Mãnh nhìn anh: “Bất luận cậu hỏi tôi thế nào, tôi không biết là không biết, tôi thừa nhận, ba mẹ cậu là tôi giết, cũng thừa nhận năm đó có người đã thêm một phần vào trong kế hoạch giết hại ba mẹ của cậu, chính là dụ ba mẹ cậu tới con đường đó, nhưng người đó là ai thì tôi không biết.”
Đường Hạo Tuấn nhìn ra sự nghiêm túc trong mắt Đường Mãnh, ý thức được ông ta khả năng không nói đối, trái tim trùng xuống, sắc mặt cũng rất khó coi: “Đường Hạo Minh nói năm đó có người giúp ông, hơn nữa cũng nói người đó là người tôi không dám tin luôn, có thể thấy anh ta biết người đó là ai, ông sao có thể không biết chứ?”