Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 876: SƯ PHỤ TỚI



Tống Vy không phủ nhận: “Có một chút.”

Đường Hạo Minh dường như tâm trạng rất tốt, đã cười ha hả.

Sau khi cười mấy tiếng, anh ta dừng lại: “Tôi ngược lại là muốn kêu cô cảm ơn tôi bằng chuyện khác, nhưng tôi biết cô không nhất định sẽ đồng ý, cho nên không bằng ăn với cô bữa cơm đi!”

Tống Vy nhếch môi, miễn cưỡng mỉm cười, không lên tiếng.

Đường Hạo Minh đứng dậy: “Được rồi, cô cố gắng nghỉ ngơi, tôi ra ngoài làm chút chuyện, trước khi tới giờ đi ăn tôi sẽ tới thăm cô.”

Tống Vy ừ một tiếng.

Đường Hạo Minh đi về phía cửa.

Vừa đi tới cửa, anh ta lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn cô: “Đúng rồi, nghe nói Hạo Tuấn dạo này vẫn đang tìm tôi, cô sẽ không nói ra chuyện tôi xuất hiện ở đây cho Hạo Tuấn đâu nhỉ?”

“Sẽ không.” Tống Vy lắc đầu, rất nghiêm túc mà nhìn anh ta trả lời.

Advertisement

Nếu cô không gặp được hai người da đen đó, hoặc không được anh ta cứu, cô chắc chắn sẽ nói với Đường Hạo Tuấn.

Nhưng anh ta đã cứu cô, cho nên cô cũng không thể lấy oán báo ơn được.

Có điều lần sau, cô vẫn sẽ nói.

Đường Hạo Minh khẽ mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Dứt lời, anh ta mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tống Vy.

Cô giống như rút mất sức, dựa vào chiếc gối phía sau.

Nói thật, Đường Hạo Minh là một người đàn ông cô sợ nhìn thấy nhất, ở riêng với anh ta, cô gần như phải dùng toàn bộ sự cảnh giác để ứng phó với anh ta.

Nếu không, một chút bất cẩn thì sẽ bị anh ta kéo vào bẫy.

May mà lần này, Đường Hạo Minh không có làm gì cô cả, cho dù cô nợ anh ta một ân tình, anh ta cũng thể đưa ra điều kiện kêu cô báo đáp như trước đây được nữa.

Rốt cuộc là anh ta thay đổi, hay là anh ta đang ấp ủ âm mưu gì đó?

Tống Vy cụp mí mắt, nghĩ một lúc cũng không nghĩ thông, cũng không nghĩ nhiều nữa, nhưng cũng không buông bỏ sự đề phòng trong lòng.

Mặc kệ như thế nào, sau khi ăn xong cơm thì cô mau chóng cách xa Đường Hạo Minh, tuyệt đối sẽ không ở lâu bên cạnh Đường Hạo Minh.

Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Dòng suy nghĩ của Tống Vy bị gián đoạn, cầm lên xem, là Hạ Bảo Châu gọi tới.

“Vy Vy, cậu đang ở đâu, sao còn chưa về?” Trong điện thoại truyền tới lời hỏi han quan tâm của Hạ Bảo Châu.

Tống Vy mỉm cười đáp: “Tớ ở bệnh viện, sao thế?”

“Cái gì, cậu ở bệnh viện sao?” Âm lượng của Hạ Bảo Châu tăng cao.

Tống Vy gật đầu: “Ừ.”

“Vy Vy, cậu bị làm sao rồi, sao lại vào bệnh viện? Có phải em bé xảy ra chuyện rồi không? Cậu ở bệnh viện nào, tớ tới tìm cậu.” Hạ Bảo Châu vừa đi về phía cửa lớn của biệt thự, vừa vội vàng hỏi.

Tống Vy sờ bụng.

Bụng không có bất kỳ cảm giác bất thường gì, cho nên trong lúc cô hôn mê, đứa trẻ chắc không sao.

“Em bé không sao, cậu không cần tới đâu, tớ chỉ là xảy ra chút chuyện ngất xỉu, được người ta đưa vào bệnh viện thôi.” Tống Vy trả lời đơn giản.

Cô không muốn nói ra chuyện mình gặp phải người da đen, tránh cho Hạ Bảo Châu càng lo lắng.

Ngộ nhỡ lần sau Đường Hạo Tuấn tới, Hạ Bảo Châu bất cẩn nói cho Đường Hạo Tuấn, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

“Sao lại ngất xỉu rồi?” Hạ Bảo Châu nghe giọng nói đầy nội lực của Tống Vy thì biết Tống Vy quả thật không sao.

Có điều đối với việc ngất xỉu của Tống Vy, cô ấy vẫn có hơi không yên tâm.

Ánh mắt của Tống Vy lóe lên: “Khả năng là dạo này mệt quá, được rồi Bảo Châu, không nói những chuyện này nữa, cậu tìm tớ có chuyện gì?”

“Ồ, là như này.” Hạ Bảo Châu thành công bị chuyển chủ đề, trả lời: “Vừa rồi có ông lão tới biệt thự, nói muốn tìm cậu, có điều cậu không ở nhà, được tớ đuổi khéo, bảo ông ấy lần sau rồi tới.”

“Ông lão sao?” Tống Vy đầu óc mờ mịt: “Ông lão như thế nào?”

“Chính là ông lão để râu quai nón, trên mặt còn có nốt ruồi, khá đẹp lão.” Hạ Bảo Châu nhớ lại ông lão nhìn thấy lúc đó rồi miêu tả.

Khóe miệng của Tống Vy giật giật, lập tức biết người cô ấy nói là ai, có chút dở khóc dở cười mà đỡ trán: “Bảo Châu, ông lão mà cậu nói có phải tên là Mercedes?”

“Đúng đúng đúng, tên là Mercedes.” Hạ Bảo Châu chợt vỗ trán: “Tên của người nước ngoài quá khó nhớ, ông lão đó lại chỉ tự giới thiệu với tớ một lần, tớ lúc đó nhớ rồi, về sau quay đi một cái thì quên mất, may mà cậu nhắc nhở tớ, có điều Vy Vy, cậu làm sao biết ông ấy tên là Mercedes, cậu từng gặp sao?”

“Cậu quên rồi, sư phụ của tớ tên là Mercedes.” Tống Vy buồn cười đáp.

Hạ Bảo Châu há to miệng: “Ờm... tớ thật sự quên mất, thì ra người đó chính là sư phụ của cậu.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu: “Khi tớ tới đây tham gia cuộc thi, đã nói cho sư phụ chỗ ở của tớ, sư phụ nói sẽ tới tìm tớ, không ngờ tới nhanh như vậy.”

Sư phụ cũng là ban giám khảo của cuộc thi quốc tế.

Có điều là ban giám khảo của vòng chung kết, cho nên sư phụ bây giờ tới, khiến cô không thể không ngạc nhiên.

“Xin lỗi nha Vy Vy, tớ lúc đó thật sự không phản ứng kịp đó là sư phụ của cậu, nếu tớ phản ứng kịp thì tớ đã giúp cậu chiêu đãi ông ấy rồi, tớ...”

Hạ Bảo Châu thấy rất có lỗi.

Tống Vy mỉm cười: “Được rồi, không sao, tớ lát nữa gọi điện cho sư phụ.”

“Được.” Hạ Bảo Châu gật đầu.

Kết thúc cuộc gọi, Tống Vy lập tức đi gọi điện cho đại sư Mercedes, muốn biết sư phụ tại sao tới sớm như vậy, không nên đi tham gia hội giao lưu của các nhà thiết kế hàng đầu sao?

Tuy nhiên khi gọi điện lại không có ai nghe.

Tống Vy không cho rằng đại sư Mercedes không nghe điện thoại là đã xảy ra chuyện gì đó, dù sao đại sư Mercedes là nhà thiết kế hàng đầu, bên cạnh không thể không có vệ sĩ bảo vệ.

Vậy nên chắc là có chuyện gì đó trì hoãn rồi, cho nên mới không có nghe điện thoại.

Nghĩ vậy, Tống Vy để điện thoại xuống, đổi sang nhắn tin cho đại sư Mercedes.

Tin chắc sau khi sư phụ nhìn thấy, sẽ gọi lại cho cô.

Buổi tối, Tống Vy và Đường Hạo Minh hẹn ăn cơm ở một khách sạn.

Tống Vy không có chọn phòng bao, mà đặt chỗ ở đại sảnh.

Đại sảnh nhiều người, người người qua lại, tuy hơi ồn, nhưng được cái an toàn, cô cũng không cần lo lắng Đường Hạo Minh sẽ làm gì với cô.

Dù sao, cô thật sự rất sợ ở trong phòng bao cùng với người đàn ông giống như ma quỷ như Đường Hạo Minh.

Đường Hạo Minh dường như đọc hiểu được Tống Vy đang nghĩ cái gì trong lòng, chống cằm cười như không cười nhìn cô: “Sao vậy, thật sự sợ tôi thế sao?”

Tống Vy nhếch môi: “Phải, dù sao giám đốc Đường thích mang người ta nhảy vách đá, ai có thể không sợ chứ?”

Đường Hạo Minh cười ha hả: “Thì ra Vy Vy vẫn nhớ chuyện lần trước.”

“Chuyện lần trước, tôi cả đời cũng sẽ không quên.” Tống Vy uống ngụm nước trắng, lạnh nhạt nói: “Còn nữa, tôi là em dâu họ của anh, giám đốc Đường vẫn nên gọi cả tên của tôi, hoặc em dâu.”

Đường Hạo Minh dường như không nghe thấy, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Nhưng tôi thích gọi cô là Vy Vy.”

Tống Vy trợn ngược mắt trong lòng, cũng lười sửa lại.

Dù sao loại người này, cô càng sửa thì anh ta càng không nghe.

Cho nên sửa cũng vô dụng, sẽ chỉ chọc tức chính mình.

Thấy Tống Vy không để tâm nhiều, Đường Hạo Minh dường như có hơi tiếc nuối, cầm ly rượu vang lắc lắc: “Khoảng thời gian này, cô sống tốt không? Tôi nghe nói, khoảng thời gian trước cô và Hạo Tuấn xảy ra mâu thuẫn, suýt nữa dẫn tới ly hôn.”

Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh: “Chuyện này anh cũng biết, xem ra giám đốc Đường anh ở nước ngoài, nhưng về tin tức trong nước vẫn rất nhanh nhạy.”

Đường Hạo Minh mỉm cười: “Hạo Tuấn một lòng muốn bắt được tôi, mà tôi vì để không bị nó bắt được, đương nhiên cũng sẽ chú ý nhất cử nhất động của nó, cho nên biết những chuyện này rất là bình thường.”

“Vậy thì, anh biết nguyên nhân tại sao tôi và Hạo Tuấn xảy ra mâu thuẫn không?” Tống Vy đánh mắt nhìn anh ta.

Trong mắt Đường Hạo Minh xẹt qua một tia tốt tăm, sau đó mỉm cười uống ngụm rượu vang: “Đương nhiên, bởi vì cái chết của chú thím hai của tôi.”

“Nếu anh đã biết, vậy anh cũng chắc biết, Hạo Tuân đã tra được hung thủ giết hại ba mẹ anh ấy là ba mẹ của anh nhỉ.” Tống Vy lại nói.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv