Hạ Bảo Châu hít một hơi, định thần rồi đáp: “Nhưng vừa quay đầu lại một chút thì tớ nhìn thấy một cây gậy vung về phía tớ, sau đó tớ cảm thấy gáy nhói đau, xong không biết cái gì nữa rồi.”
“Gậy...” Tống Vy hít một ngụm khí lạnh, trên gương mặt nhỏ đủ đầy hàn sương: “Vậy mà dùng gậy, người đó không sợ xảy ra án mạng sao?”
Phần đầu của con người vốn rất yếu, đụng nhẹ vào chỗ nào đó cũng có khả năng sẽ chết, chứ đừng nói là dùng gậy đánh.
Cho nên bây giờ Hạ Bảo Châu còn sống, thật sự là may mắn trong bất hạnh.
Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn Hạ Bảo Châu: “Vậy người đánh cô thì sao, có nhìn thấy là ai không?”
Hạ Bảo Châu siết chặt cái khăn trên người, gật đầu lại lắc đầu: “Tôi chỉ nhìn thấy là một người phụ nữ, mặc áo choàng, trong áo choàng còn lộ ra một lọn tóc màu vàng, chắc là một người phương Tây, ngoài những điều này ra thì tôi không biết gì nữa, tôi không nhìn thấy tướng mạo của người phụ nữ đó.”
“Người phương Tây.” Tống Vy híp mắt, dường như đang nghĩ cái gì đó.
Hạ Bảo Châu nhìn cô: “Vy Vy, cậu nói xem người đó có phải chính là người nhốt cậu ở nhà vệ sinh không? Tớ tới phòng giám sát, chính là để xem camera tìm ra người nhốt cậu ở nhà vệ sinh, cho nên tớ nghĩ, người đó ở bên ngoài phòng giám sát đánh ngất tớ, chắc chắn là tới hủy đoạn băng ghi hình camera, không để chúng tớ tìm ra cô ta.”
Nói tới đây, cô ấy đã uống một ngụm nước, lại nói: “Nhưng cô ta không ngờ tớ lại tới phòng giám sát nhanh như vậy, cho nên trong lúc hấp tấp, trực tiếp đánh ngất tớ.”
Advertisement
Dù sao ai cũng biết, cô ấy là người mẫu của Vy Vy.
Cho nên cô ấy sau khi Vy Vy bị nhốt đi tới phòng giám sát, rất dễ đoán được là vì cái gì.
“Không, không nhất định là người nhốt tớ.” Tống Vy lắc đầu.
Hạ Bảo Châu chớp mắt: “Tại sao?”
Đường Hạo Tuấn mở miệng: “Khi cô bị đánh ngất, cuộc thi đã bắt đầu rồi, người nhốt vợ của tôi sẽ chỉ là nhà thiết kế, bởi vì chỉ có giữa các nhà thiết kế mới có cạnh tranh.”
“Không sai.” Tống Vy gật đầu.
Hạ Bảo Châu ngộ ra: “Thì ra là như vậy, xem ra người đánh ngất tớ quả thật không phải cùng một người đã nhốt Vy Vy, có điều có khả năng, người đánh ngất tớ là người mẫu không? Tớ thấy người phụ nữ đó khá cao.”
Tống Vy trầm ngâm một lát: “Cũng không phải là không có khả năng, người đánh ngất cậu chính là không muốn để cậu nhìn thấy băng ghi hình camera, tìm ra người nhốt tớ, cho nên bọn họ là đồng bọn cũng không phải không có khả năng.”
“Đúng rồi Vy Vy, băng ghi hình camera thì sao?” Hạ Bảo Châu đột nhiên nhớ ra chuyện này, vội hỏi: “Băng ghi hình camera còn không?”
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn liếc nhìn nhau.
Sau đó Tống Vy lắc đầu: “Chắc chắn sẽ không còn rồi, người đó sau khi đánh ngất cậu chắc chắn đã lấy đi băng ghi hình camera.”
Cho nên muốn dựa vào camera giám sát tìm được hai người phụ nữ đó, không có khả năng lắm.
Thứ duy nhất hiện nay trông cậy được chỉ có cái chổi đó.
“Bảo Châu, chiếc chổi còn không?” Tống Vy hỏi.
Hạ Bảo Châu lắc đầu: “Tớ không biết, trước khi tớ bị đánh ngất, chiếc chổi luôn ở trong tay tớ, nhưng sau khi ngất đi, tớ không biết chiếc chổi có bị lấy đi hay không.”
“Cho người tìm một chút?” Đường Hạo Tuấn mở miệng.
Tống Vy ừ một tiếng: “Cũng chỉ có như vậy thôi.”
Nếu bọn họ không tìm được chiếc chổi thì chỉ xem điều tra bên phía ban tổ chức rồi.
Có điều nhà thiết kế chỉ có mấy chục người như vậy, tin chắc ban tổ chức có thể tra ra.
“Đúng rồi, người mẫu của Tô Huyền là nam hay nữ?” Lúc này, Đường Hạo Tuấn đột nhiên mở miệng.
Tống Vy nhìn sang anh: “Chồng à, anh là nghi ngờ...”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Anh và bọn Hải Dương đều luôn ở trong phòng nghỉ xem ghi hình cuộc thi, trong lúc đó Hải Dương nhìn thấy ánh mắt của Tô Huyền nhìn em không thân thiện, cho nên anh nghi ngờ người nhốt em ở nhà vệ sinh chính là cô ta, nếu người mẫu của cô ta là một người phụ nữ tóc vàng, vậy kết quả chắc có rồi.”
Tống Vy thở dài: “Thật ra em ngay từ đầu cũng đang nghi ngờ Tô Huyền, nhưng biểu cảm của Tô Huyền rất bình thường, em không nhìn ra rốt cuộc có phải cô ta làm hay không, nhưng vừa rồi nghe thấy Bảo Châu nói người đánh ngất cậu ấy là một người phụ nữ tóc vàng, vậy nên sự nghi ngờ của em đối với Tô Huyền gần như không còn.”
“Bởi vì người mẫu của Tô Huyền là một người phương Đông, tóc đen, chiều cao của người đánh tớ, vẫn cao hơn một chút.” Hạ Bảo Châu nói tiếp.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Vậy nói như thế, nhà thiết kế sinh lòng đố kỵ với em thật không ít.”
“Đương nhiên, Vy Vy của chúng ta là thiên tài, bọn họ đố kỵ là điều dễ hiểu.” Hạ Bảo Châu nói khoác một phen.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Đã là lúc nào rồi mà cậu còn nịnh tớ thế.”
Hạ Bảo Châu cười he he, sau đó hai mắt bỗng mở to, đứng dậy.
Kết quả vừa đứng dậy thì đầu lại bắt đầu choáng, cơ thể lảo đảo, đặt mông ngồi trở lại.
“Cậu làm gì thế?” Tống Vy bị cô ấy dọa giật mình, vội vàng đỡ cô ấy, tránh cô ấy ngất.
Hạ Bảo Châu đỡ trán, hoa mắt chóng mặt nói: “Xin lỗi xin lỗi, tớ chỉ là đột nhiên nhớ ra, thời gian catwalk có phải bắt đầu rồi không, Vy Vy, tớ có phải là hại cuộc thi của cậu bị...”
Biết cô ấy muốn nói gì, ánh mắt của Tống Vy chợt ảm đạm, rất nhanh lại không để tâm mà mỉm cười: “Không sao, thi đấu bị hủy thì hủy thôi, chỉ cần cậu không sao là được.”
Cuộc thi là rất quan trọng, nhưng mạng người càng quan trọng hơn.
Cho dù cuộc thi ngày hôm nay dừng tại đây, sang năm vẫn còn, năm sau cô lại tham gia là được.
“Vy Vy, xin lỗi, tớ...”
“Còn chưa bắt đầu catwalk.” Đường Hạo Tuấn đột nhiên mở miệng.
Hạ Bảo Châu và Tống Vy cùng lúc sững người.
“Chồng, anh vừa nói cái gì?” Tống Vy nín nhịn sự kích động mà nhìn anh.
Hạ Bảo Châu cũng như vậy: “Đường tổng, anh vừa nói, catwalk còn chưa bắt đầu sao?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tôi bảo ban tổ chức hoãn lại một tiếng rồi.”
Hạ Bảo Châu chớp mắt: “Tôi không nghe nhầm chứ.”
“Ừ, cậu không nghe nhầm.” Mắt của Tống Vy chợt sáng lên, sau đó trực tiếp nhào vào trong lòng của anh: “Chồng à, cảm ơn anh.”
Đường Hạo Tuấn nhoẻn miệng.
Nhưng ngay sau đó, Tống Vy lại đẩy anh ra, thu lại sự mừng rỡ trên mặt, lo lắng nhìn anh: “Chồng, anh làm như vậy, liệu có lạm dụng chức quyền không?”
Cô biết người đàn ông của mình là một trong những bên đầu tư của cuộc thi.
“Sẽ không.” Đường Hạo Tuấn nhìn vào mắt cô: “Anh chỉ là hoãn thời gian catwalk, sẽ không tổn hại lợi ích của các nhà thiết kế, cho nên không tính là lạm dụng chức quyền.”
“Vậy thì tốt.” Nghe anh nói như vậy thì cô yên tâm rồi.
Cùng lúc này, trong phòng trang điểm, tất cả các nhà thiết kế và người mẫu đều đang đợi bắt đầu đi catwalk, nhưng tới giờ cũng không có ai thông báo cho người mẫu lên sàn, điều này khiến mọi người đều có hơi nóng nảy.
Tô Huyền cũng nhíu mày, trong lòng ngoài bực tức, còn có một chút bất an.
Tại sao tới giờ rồi mà vẫn chưa đi catwalk?
Đang suy nghĩ, cửa của phòng trang điểm mở ra, người chủ trì đi vào, tuyên bố hoãn thời gian catwalk lại một tiếng.
Tất cả các nhà thiết và người mẫu xôn xao, lũ lượt hỏi nguyên nhân.
Chỉ có đồng tử của Tô Huyền chợt co rút, sắc mặt rất khó coi.
Quả nhiên, sự bất an trong lòng cô ta ứng nghiệm rồi, cuộc thi hoãn lại một tiếng, chắc không phải có liên quan tới Tống Vy chứ?
Rất nhanh, suy đoán của cô ta được chứng thực rồi.
Ánh mắt của người chủ trì lướt qua tất cả gương mặt của các nhà thiết kế và người mẫu, trầm giọng nói: “Trong số các cô, có người ác ý làm bị thương người mẫu của Tống, bây giờ người mẫu của Tống đang ở bệnh viện, đợi sau khi cô ấy kết thúc chữa trị thì mới tiếp tục catwalk, mà chuyện này ban tổ chức chúng tôi đã triển khai điều tra, tôi hy vọng trước khi điều tra ra kết quả, hung thủ tự mình chủ động đầu thú, nếu không đợi sau khi chúng tôi tra ra...”
Lời phía sau, người chủ trì không nói, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.
Nhưng các nhà thiết kế và người mẫu trong phòng trang điểm đều hiểu ý của anh ta, người nào người nấy không nhịn được mà rùng mình.