Đường Hạo Tuấn xoa đầu con gái: "Yên tâm, sắp gặp mẹ rồi."
Dứt lời, anh chặn một nhân viên công tác đi ngang qua, dùng ngoại ngữ lưu loát trao đổi với nhân viên công tác một chút.
Nhân viên công tác gật đầu, xoay người đi tới địa điểm thi đấu.
Lúc này vòng thứ hai cuộc thi còn chưa bắt đầu, Tống Vy và các nhà thiết kế đang ngồi cùng nhau uống cà phê trò chuyện.
Lúc này, một nhân viên công tác đi đến trước mặt Tống Vy: "Cô Tống, có một anh chàng đến tìm cô."
"Anh chàng?" Tống Vy vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Anh chàng nào nhỉ?"
"Tôi cũng không biết, nhưng mà anh đó nói, cô xem cái này sẽ biết ngay."
Nói xong, nhân viên công tác đưa tới một vật.
Tống Vy hoài nghi tiếp nhận.
Nhân viên công tác mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn tinh xảo lặng lẽ nằm ở phía trên.
"Ồ, chiếc nhẫn thật đẹp và rực rỡ."
"Đây là nhẫn cưới hả?"
Advertisement
"Tôi đã từng xem kiểu cắt kim loại đan xen này, là phong cách của nhà thiết kế châu báu cao cấp, đại sư Fendi."
Bên tai truyền đến tiếng thảo luận của các nhà thiết kế khác đối với chiếc nhẫn.
Nghe vậy, Tống Vy cũng không để ý nhiều, cái cô quan tâm là sao chiếc nhẫn này lại ở chỗ này.
Cô chợt có suy đoán to gan.
Tống Vy cầm chiếc nhẫn lên, khó nén kích động hỏi: "Anh đó đang ở đâu?"
"Ở cửa phía Tây." Nhân viên công tác trả lời.
Tống Vy cũng không nhịn được nữa, nắm chặt chiếc nhẫn đứng lên.
Có nhà thiết kế hỏi: "Tống, sao cô lại đi?"
Tống Vy mỉm cười với cô ta: "Ông xã tôi đến rồi, tôi đi gặp anh ấy."
"Ồ, quá tuyệt vời, thật lãng mạn." Nhà thiết kế không khỏi hâm mộ.
Nụ cười trên mặt Tống Vy càng sâu hơn, vui sướng chạy về phía cửa.
Tô Huyền ngồi một mình ở một bàn cách đó mấy hàng, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt trở nên u ám, nắm chặt cốc cà phê trong tay.
Hạo Tuấn thế mà đến rồi.
Còn đến để gặp riêng Tống Vy.
Nhất thời, Tô Huyền cảm thấy hết sức ghen tỵ, không khỏi cũng đứng lên, đi theo ra ngoài.
Tống Vy chạy chậm thẳng về phía cửa phía Tây, sau khi đi tới cửa phía Tây, cô đã nhìn thấy một lớn hai nhỏ đang ngồi nghỉ ngơi.
Vừa nhìn thấy bọn họ, hốc mắt Tống Vy đã đỏ lên, trong lòng hết sức cảm động.
"Hạo Tuấn!" Tống Vy hít sâu một hơi, kiềm chế lại trái tim đang đập thình thịch, cao giọng gọi.
Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn lại.
Tống Vy nhấc chân, tiếp tục đi về phía trước.
Đường Hạo Tuấn cũng đứng dậy, ra khởi khu nghỉ ngơi, đứng ở giữa hành lang, từ từ giang cánh tay ra.
Thấy thế, Tống Vy mỉm cười, rồi chạy nhanh tới, nhào vào trong ngực anh.
Anh ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào hõm vai cô, hít hà thật sâu mùi hương trên người cô hai cái, sau đó mới hơi buông lỏng vòng ôm cô ra một chút.
"Anh rất nhớ em." Đường Hạo Tuấn sát vào tai Tống Vy, khẽ cắn vành tai cô, âm thanh khàn khàn nói với cô nỗi nhớ của bản thân.
Lỗ tai Tống Vy bị anh cắn ẩm ướt, hô hấp anh phả vào phía trên, cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Nhưng cô không hề tránh đi, mặc cho anh tiếp tục.
"Em cũng nhớ anh." Tống Vy ôm eo anh, âm thanh có chút nghẹn ngào trả lời.
Dù cô mới rời khỏi anh mấy ngày, mà ngày nào cũng chat video, nhưng nói chung, cách một màn hình không thể vui sướng bằng gặp mặt trực tiếp được.
Đường Hạo Tuấn cười trầm hai tiếng: "Cho nên anh đã đến rồi."
"Ừm." Tống Vy tựa trên lồng ngực anh, gật đầu: "Em biết."
Bởi vì anh đã đến, nên cô mới có thể ôm lấy anh.
Đường Hạo Tuấn buông lỏng Tống Vy ra.
Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh hơi nghi hoặc, dường như đang hỏi, không ôm nữa à?
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn tối đi, chậm rãi cúi đầu xuống, dưới cái nhìn chăm chú của cô, nâng cằm cô lên, hôn xuống.
Lúc này, Tống Vy mới bừng tỉnh.
Được lắm, anh không ôm nữa nhưng đổi thành hôn cô rồi.
Nụ hôn của Đường Hạo Tuấn rất mãnh liệt cũng rất cường thế.
Dường như vì quá nhớ nhung, mà nụ hôn của anh cũng dùng sức hơn bình thường.
Bờ môi Tống Vy cũng bị anh cắn đau, nhưng cô không đẩy anh ra, giơ cánh tay lên ôm lấy cổ anh, hôn ngược trở lại.
Hai người lớn hôn không màng xung quanh.
Hai đứa bé bên cạnh mắt mở to không chớp nhìn.
Sau một lúc mà hai người lớn vẫn không dừng lại, Tống Dĩnh Nhi rốt cục không nhịn được nữa lên tiếng: "Ba, Mẹ...hai người đang ăn gì thế? "
Âm thanh của con gái lập tức khiến để Tống Vy tỉnh táo lại, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, vội đẩy Đường Hạo Tuấn ra.
Đường Hạo Tuấn lui về phía sau một bước, khuôn mặt tuấn tú đen lại, rõ ràng có chút bất mãn vì bị cô đẩy ra.
Nhưng Tống Vy cũng không buồn quan tâm đến tâm trạng của anh, đỏ mặt cúi đầu xuống: "Ba mẹ không ăn gì cả."
"Nói bậy, rõ ràng con thấy hai người đang cắn miệng." Tống Dĩnh Nhi vẻ mặt không tin nói.
Tống Hải Dương ở một bên cười trộm.
Mặt Tống Vy càng đỏ hơn, nhất thời không biết làm thế nào giải thích với cô bé loại chuyện này.
Cuối cùng, cô đành giương ánh mắt cầu cứu về phía Hạo Tuấn.
Anh lau sạch vệt nước trên môi, âm thanh trầm thấp gợi cảm: "Ba mẹ không ăn đồ mà đang hôn nhau."
Tống Vy trợn trừng mắt: "Anh..."
Anh lại có thể nói thẳng cho trẻ con như thế.
Đường Hạo Tuấn hiểu ý cô, ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé: "Nụ hôn này không giống nụ hôn của mẹ với các con, chỉ có người lớn mới có thể hôn như ba mẹ vừa rồi, trẻ con các con thì không thể."
"Như vậy sao." Cô bé cái hiểu cái không gật đầu.
Đường Hạo Tuấn đứng lên.
Tống Vy lén bóp cánh tay anh một cái: "Sao anh lại nói với trẻ con những chuyện này?"
"Chuyện này chẳng có gì không thể nói, nói ra, sau này nó mới không tiếp tục hỏi nữa, càng không quấy rầy chúng ta, vừa hay để nó biết, không phải chúng ta đang ăn đồ, nếu không nó thật sự cho rằng chúng ta đang ăn đồ, mà chạy tới làm chuyện này với người khác." Đường Hạo Tuấn sắc mặt nghiêm túc trả lời.
Nghe vậy, Tống Vy không phản đối nữa.
Bởi vì, anh nói rất có lý.
Nếu như không nói rõ với trẻ con, trẻ con có thể vì tò mò, đi tìm người khác mà hôn thử, hoặc là bị người khác lừa hôn.
"Ba, vậy có phải sau này khi con trưởng thành rồi cũng có thể hôn người khác như mẹ và ba không?" Lúc này, Tống Dĩnh Nhi chợt thốt ra một câu.
Tống Vy ho sặc lên.
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn đen kịt: "Không thể."
"Tại sao?" Tống Dĩnh Nhi nhếch miệng.
Đường Hạo Tuấn trầm giọng trả lời: "Con còn nhỏ, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, dù trưởng thành, cũng không thể hôn người khác, đám con trai đó đều không phải là người tốt."
"Thật sao?" Tống Dĩnh Nhi mờ mịt nghiêng đầu.
Đường Hạo Tuấn rất nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, trên thế giới này, chỉ có ba mẹ và anh trai là tốt nhất, bọn con trai khác đều không có lòng tốt, hiểu chưa?"
"Vâng, con hiểu rồi!" Tống Dĩnh Nhi nắm bàn tay nhỏ lại, đồng thời nghiêm túc ghi tạc trong lòng.
Tống Hải Dương vẫn không nói gì, mà đang cười trộm.
Tống Vy dở khóc dở cười đỡ trán.
Sao trước đó kia cô không nhìn ra, Đường Hạo Tuấn còn là một người cuồng con gái, bây giờ đã đề phòng sau này Dĩnh Nhi kết giao bạn trai.
Nếu sau này Dĩnh Nhi thật mang về một người bạn trai, thì chẳng phải trái tim pha lê của người cha già này sẽ vỡ thành từng mảnh vụn sao?
Lối rẽ cách đó không xa.
Tô Huyền đỏ mắt nhìn xem một nhà bốn người thắm thiết, gương mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Dựa vào cái gì mà số Tống Vy lại tốt như vậy, được ông trời ưu ái có thiên phú thiết kế không nói, còn có hai đứa con đáng yêu, cùng một người chồng đẹp trai ưu tú và giàu có.
Giữa người và người, lại có thể khác biệt lớn như thế thật sao?
Cô ta không cam tâm.
Năm đó cô ta chưa ở bên Hạo Tuấn, sau này, cô ta nhất định phải.
Cuối cùng, sau khi nhìn một nhà bốn người một chút, Tô Huyền vẻ mặt đầy nham hiểm xoay người rời đi.
Tống Hải Dương nghiêng đầu, liền nhìn thấy bóng dáng cô ta rời đi, nghi ngờ chớp chớp mắt.
"Hải Dương, chuyện gì thế?" Thấy con trai nhìn về phía trước, Tống Vy không khỏi cũng nhìn sang, nhưng không có cái gì.
Tống Hải Dương lắc đầu: "Không có gì ạ."