Cô ta gọi không lớn, nhưng âm thanh phát ra lại khiến người ta ngỡ ngàng.
Vì tiếng cô ta phát ra không phải giọng của cô ta, mà là giọng của Tống Vy.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy giọng nói này, cố hết sức mở mắt ra.
Anh vẫn không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy một vệt đỏ đứng phía trên mình.
“Vy Vy.” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, không dám chắc chắn kêu một tiếng.
Ánh mắt Lâm Giai Nhi hiện lên vẻ ghen tị, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: “Em đây.”
“Sao em lại ở đây?” Cơ thể Đường Hạo Tuấn khẽ động đậy, như muốn ngồi dậy.
Lâm Giai Nhi ấn anh lại: “Đừng động, bây giờ anh không có sức, cứ nằm yên đó.”
Đường Hạo Tuấn ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, tuy vẫn thấy kì lạ sao Tống Vy lại đột nhiên trở về, nhưng đã có thể chắn chắn đây là cô nên anh cũng không động đậy nữa.
“Hạo Tuấn, em vừa trở về, mệt lắm, anh ngủ với em một lát được không?” Lâm Giai Nhi cúi xuống, nằm đè lên ngực người đàn ông.
Đường Hạo Tuấn “ừm” một tiếng rồi lại nhắm mắt lại.
Advertisement
Lâm Giai Nhi nhếch miệng cười, sau đó nhét tay vào trong vest của anh.
Đường Hạo Tuấn cảm nhận được, tuy anh khẽ nhíu mày lại nhưng vẫn không ngăn cản.
Lâm Giai Nhi thấy vậy, động tác lại càng bừa bãi hơn, rất nhanh đã cởi sạch cúc áo sơ mi của người đàn ông.
Nhưng khi cô ta đặt tay lên khóa thắt lưng của người đàn ông thì trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng hô hấp ổn định của anh.
Bàn tay của Lâm Giai Nhi trở nên cứng nhắc, cô ta ngẩng đầu lên nhìn.
Đường Hạo Tuấn đã chìm sâu vào giấc ngủ rồi.
Lâm Giai Nhi vô cùng không cam lòng, ánh mắt cũng đỏ ửng.
Tối nay cô ta chuẩn bị nhiều đến vậy là muốn gạo nấu thành cơm với anh, kết quả thì hay rồi, anh lại lăn ra ngủ cơ đấy.
Sao anh vẫn chưa “đứng” dậy chứ?
Lâm Giai Nhi giận dữ không thôi, nghiến răng nghiến lợi.
Sớm biết thuốc mê khiến anh thiếp đi nhanh như vậy thì cô ta đã không hạ thuốc mê mà hạ thuốc kia luôn rồi.
Cho dù loại thuốc đó sẽ xung đột với loại thuốc anh đang dùng hiện giờ, có khả năng khiến anh bị dị ứng, nhưng chỉ cần cô ta xong việc, kịp thời đưa anh đến bệnh viện là sẽ không sao.
“Quả nhiên, tôi vẫn quá lương thiện, e dè quá nhiều điều rồi.” Sắc mặt Lâm Giai Nhi vặn vẹo, cô ta siết chặt tay khẽ lẩm bẩm.
Có điều mọi chuyện bây giờ đã như vậy rồi, cho dù cô ta và anh thật sự không xảy ra chuyện gì, cô ta cũng muốn khiến người khác tưởng rằng bọn họ đã thực sự xảy ra quan hệ.
Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn hít sâu một hơi, sau đó tháo máy đổi giọng trên cổ xuống, sau đó nhéo mạnh cổ, cánh tay, chân và khắp nơi trên người một lượt, sau khi nhéo ra dấu đỏ thì mới cởi quần áo xuống, trèo lên giường.
Sau đó cô ta lại làm y hệt với Đường Hạo Tuấn, cởi sạch quần óa của anh, cũng tạo ra dấu vết trên người anh.
Làm xong, cô ta nằm vào lòng Đường Hạo Tuấn, giơ điện thoại lên, chụp vài tấm ảnh kích thích giữa cô ta và Đường Hạo Tuấn rồi gửi cho Tống Vy.
Lúc này ở nước ngoài đã là mười giờ sáng rồi.
Tống Vy đang họp trong phòng họp cùng với các nhà thiết kế khác, tìm hiểu về cuộc thi.
Dù sao ngày mai cuộc thi sẽ chính thức bắt đầu, rất nhiều chi tiết nếu không hiểu rõ, đến khi thi xảy ra vấn đề gì đó thì sẽ không biết giải quyết như thế nào.
Thời gian họp không lâu, cũng chỉ hơn một tiếng là kết thúc rồi.
Tống Vy ra khỏi phòng họp, Hạ Bảo Châu tiến lên với vẻ mặt phức tạp: “Vy Vy.”
“Sao thế?” Tống Vy tò mò nhìn cô.
Hạ Bảo Châu cắn môi: “À, ban nãy điện thoại cậu có tin nhắn, tớ không cẩn thận mở ra rồi.”
Tống Vy buồn cười: “Mở ra thì mở ra thôi, tớ còn tưởng có chuyện gì lớn cơ.”
“Là chuyện lớn đấy.” Tống Vy nhìn cô.
Tống Vy biết được sự nghiêm túc của Hạ Bảo Châu, dần thu lại nụ cười trên môi, cũng nghiêm túc hơn: “Đưa điện thoại cho tớ.”
Hạ Bảo Châu nghe lời lấy điện thoại ra đưa cho cô.
Nhưng lúc Tống Vy chuẩn bị cầm điện thoại đi, Hạ Bảo Châu lại rút máy lại.
Tống Vy không hiểu ra làm sao nhìn cô: “Sao thế?”
“Vy Vy, nghe tớ, lát nữa cậu nhìn thấy tin nhắn đó đừng kích động.” Hạ Bảo Châu an ủi.
Tống Vy thấy cô nghiêm trọng như vậy cũng dần thấy bất an, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Được, tớ sẽ không kích động.”
“Vậy thì tốt.” Lúc này Hạ Bảo Châu mới đặt điện thoại vào tay Tống Vy.
Tống Vy vội mở khóa điện thoại ra đọc, theo lời nhắc nhở của Hạ Bảo Châu, cô mở phần tin nhắn của Lâm Giai Nhi ra, một tấm ảnh lập tức đập vào mắt cô.
Lúc nhìn thấy tấm ảnh, cơ thể Tống Vy loạng choạng, gần như sắp ngất đi.
May mà Hạ Bảo Châu vẫn luôn chuẩn bị sẵn, kịp thời đỡ lấy cô: “Vy Vy, tớ nói cậu đừng kích động, sao cậu vẫn, ài…”
Hạ Bảo Châu thở dài, không nói tiếp nữa.
Dù sao ai nhìn thấy chồng mình ngoại tình cũng không thể bình tĩnh được.
Trừ phi không yêu.
Tống Vy không đáp lại lời Hạ Bảo Châu, cô đứng thẳng dậy, run rẩy phóng lớn tấm hình lên.
Trong tấm ảnh, Đường Hạo Tuấn ôm Lâm Giai Nhi nằm ngủ trên giường, làn da lộ ra ngoài hiện lên những vết đỏ, khiến người ta nhìn vào thấy giật mình, cũng hiểu được giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó.
Lâm Giai Nhi vẫn chưa ngủ, gương mặt đẫm nước mắt, như đã phải chịu ấm ức gì đó.
Sắc mặt Tống Vy trắng bệch, phải thở dốc liên tục mới không khiến cô ngất đi.
Cô không thể ngờ được, cô mới ra nước ngoài có hai ngày.
Đường Hạo Tuấn và Lâm Giai Nhi đã…
Tống Vy một tay ôm bụng, một tay chống lên tường, cơ thể dần tuột xuống, gương mặt đầy vẻ đau khổ.
Hạ Bảo Châu thấy vậy liền biến sắc: “Vy Vy, cậu sao vậy?”
“Bụng tớ đau quá, Bảo Châu, mau đưa tớ đến bệnh viện, cứu con tớ!” Tống Vy nắm chặt tay Hạ Bảo Châu, trán cô tuôn đầy mồ hôi.
Bây giờ Hạ Bảo Châu mới biết cô đã mang thai.
Hơn nữa có vẻ do nhìn thấy tấm ảnh này nên đã bị động thai khí.
Hạ Bảo Châu không dám chậm trễ, lập tức tháo giày cao gót ra, bế ngang Tống Vy lên, đi ra khỏi trung tâm thi.
Hàn Thư và Tô Huyền đi ra từ một phía khác, vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Tô Huyền híp mắt: “Cô đi nghe ngóng xem Tống Vy bị làm sao rồi?”
“Ồ.” Hàn Thư không tình nguyện đáp một tiếng rồi đi làm.
Chẳng mấy phút, cô ta đã quay trở lại, nói với vẻ hạnh phúc khi người khác gặp họa: “Tôi nghe ngóng được rồi, có nhà thiết kế nói là Tống Vy xem điện thoại xong thì liền tức đến động thai khí, Hạ Bảo Châu đưa Tống Vy đi bệnh viện rồi.”
“Động thai khí?” Đồng tử Tô Huyền co lại, hai tay để hai bên cũng dần siết lại, trong lòng rất hỗn loạn.
Không ngờ Tống Vy đã mang thai.
Không ngờ cô đã mang thai con của Hạo Tuấn!
Phía bên kia, Hạ Bảo Châu gọi taxi, đưa Tống Vy đến bệnh viện.
Phía dưới Tống Vy đã chảy máu, được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Hạ Bảo Châu sốt ruột đứng đợi bên ngoài.
Lúc đợi, cô cầm điện thoại lên xem, nhìn tấm ảnh trên didenj thoại, tức tối lẩm bẩm: “Uổng công tôi còn cảm thấy tổng giám đốc Đường là một người đàn ông tốt, không ngờ lại chẳng khác gì những người đàn ông khác, là tôi nhìn nhầm rồi.”
Hạ Bảo Châu cảm thấy bất công thay cho Tống Vy.
“Không được, không thể mặc kệ như vậy được, phải gọi điện thoại mắng chết anh ta.” Hạ Bảo Châu vừa lẩm bẩm, vừa mở danh bạ của Tống Vy ra, tìm được số điện thoại của Đường Hạo Tuấn liền gọi đi.
Nhưng điện thoại đã tắt máy.
Hạ Bảo Châu tức giận giẫm chân.
Chẳng lẽ sợ bị làm phiền nên mới tắt máy sao?
“Ghê tởm!” Hạ Bảo Châu thầm mắng một câu, rồi gọi điện cho Giang Hạ, bảo Giang Hạ qua đó một chuyến để bắt gian đôi nam nữ vô liêm sỉ kia thay cho Tống Vy, chụp thêm mấy tấm ảnh hai người đó ngoại tình.
Như vậy thì khi Vy Vy li hôn mới được chia nhiều tài sản hơn một chút.
Rất nhanh, giọng nói ngái ngủ của Giang Hạ đã truyền tới: “Vy Vy, muộn vậy rồi còn chuyện gì thế?”
Hạ Bảo Châu ngơ ra, lúc này mới phản ứng lại, trong nước đang là nửa đêm.
Lúc này cô bảo Giang Hạ đi bắt người có phải là vô đạo đức quá không?