Mạnh Ngọc ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt trước nay vẫn luôn tươi sáng, đáng yêu lúc này đầy sự bực dọc và rầu rĩ: “Tôi đi qua đó sao được, cậu không thấy Giai Nhi không hề muốn tôi ở bên cạnh cô ấy sao? Tôi đến lâu như vậy rồi, cô ấy cũng không có ý định đưa tôi đi làm quen người nhà họ Cố.”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Vậy cậu nghĩ như thế nào?”
Mạnh Ngọc uống một ngụm rượu: “Hạo Tuấn, nói thật, tôi không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu.”
“Có ý gì?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.
Mạnh Ngọc cười khổ: “Thật ra tôi vẫn luôn biết, Giai Nhi không yêu tôi, vốn tôi còn tưởng, sau khi tôi và Giai Nhi qua lại, tôi sẽ dần dần khiến cô ấy mềm lòng, nhưng đã lâu như vậy rồi mà một chút hiệu quả cũng không có, cậu đừng thấy mỗi ngày cô ấy đều nói chuyện điện thoại với tôi, ăn cơm với tôi, nhưng thực ra đều là tôi chủ động, cô ấy vẫn chẳng mặn nhạt gì với tôi cả.”
Đường Hạo Tuấn im lặng.
Lúc này anh mới biết, hóa ra cách mà Mạnh Ngọc và Lâm Giai Nhi ở bên nhau lại là như vậy.
Không phải người yêu mà lại càng giống người bình thường hơn.
Advertisement
“Vậy nên, cậu chuẩn bị chia tay với Giai Nhi rồi?” Đường Hạo Tuấn lắc ly rượu hỏi.
Mạnh Ngọc đẩy kính: “Đúng là có ý này, dù sao người ta cũng không có ý gì với tôi, tôi cứ giữ cô ấy bên mình mà, cô ấy cũng không dễ chịu, hơn nữa tôi cảm thấy, Giai Nhi đang đợi tôi chủ động nói ra lời chia tay.”
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Nếu đã như vậy thì chia tay đi, hai người không hợp.”
“Cậu ủng hộ tôi?” Mạnh Ngọc nhìn anh: “Khi trước là cậu cổ vũ tôi tỏ tình với Giai Nhi đấy.”
“Khi trước tôi cổ vũ cậu chỉ là vì thấy quả thực cậu rất yêu cô ấy, nhưng bây giờ sự thật chứng minh, Giai Nhi không có cảm giác gì với cậu, hai người tiếp tục ở bên nhau cũng không có kết quả, chia tay thì hơn.” Đường Hạo Tuấn nhàn nhạt nói.
Mạnh Ngọc ôm ngực: “Người anh em, đừng đâm vào trái tim tôi.”
Đường Hạo Tuấn khẽ cười, sau đó sắc mặt liền trở nên nghiêm túc: “Tài liệu mà Trình Hiệp gửi cho cậu, cậu đã xem chưa?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Mạnh Ngọc cũng trở nên nghiêm túc: “Xem rồi.”
“Cậu nghĩ sao?” Đường Hạo Tuấn hỏi.
Mạnh Ngọc im lặng vài giây: “Hạo Tuấn, thật ra tôi chưa nói cho cậu, những chuyện trong tài liệu đó có một phần tôi đã biết từ lâu rồi.”
Đồng tử của Đường Hạo Tuấn co lại: “Cậu biết?”
“Ừm.”
Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn không được tốt: “Nếu cậu đã biết tính cách thật sự của Giai Nhi cùng với những việc cô ấy làm sao mãi không chịu nói cho tôi.”
“Là Giai Nhi không cho tôi nói, cậu biết đó, tôi…”
“Vì yêu cô ấy nên che giấu giúp cô ấy?” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta.
Mạnh Ngọc đương nhiên biết mình đuối lí nên cúi đầu: “Xin lỗi.”
“Mạnh Ngọc.” Đường Hạo Tuấn nặng nề đặt ly rượu xuống bàn: “Cậu biết không, tính cách này của Giai Nhi là thuộc về chứng chống đối xã hội.”
“Tôi biết.” Mạnh Ngọc siết chặt ly rượu.
“Nếu đã biết tại sao lại không nói ra, nếu sớm nói ra những chuyện này, có lẽ tính cách của Giai Nhi đã có thể uốn nắn lại rồi.” Đường Hạo Tuấn nhíu chặt mày.
Mạnh Ngọc lắc đầu: “Hạo Tuấn, cậu không hiểu về y học, tính cách như vậy không dễ để uốn nắn lại như cậu nói, vì nó là trời sinh rồi, nếu cưỡng chế uốn nắn sẽ phản tác dụng, khiến tính cách của Giai Nhi càng cực đoan hơn, làm ra những chuyện càng không thể tưởng tượng nổi hơn, ví dụ như giết người, cậu hiểu không?”
Vào lúc mười tuổi anh ta đã nhận ra Giai Nhi không giống những bạn nhỏ khác rồi.
Lần đó, có một bạn nhỏ bị mèo trong nhà cào thương, mọi người đều an ủi bạn nhỏ đó, chỉ có Giai Nhi đứng bên cạnh, vẻ mặt vặn vẹo nói: “Nếu người mà con mèo đó cào là tớ, tớ sẽ vặn đầu, lột da nó ra.”
Lúc đó, tất cả những bạn nhỏ khác đều sợ hãi vì câu nói này của Giai Nhi, đến cả anh ta cũng giật mình, trở về nói với ba, ba nói có lẽ Giai Nhi mắc bệnh về tâm lí.
Vì từ nhỏ anh ta đã thích Giai Nhi nên sau khi biết Giai Nhi có bệnh mới lựa chọn học y giống ba, muốn học về tâm lí, chữa bệnh cho Giai Nhi, chỉ là anh ta thực sự không có thiên phú về mặt tâm lí học, nên cuối cùng mới đi theo khoa ngoại.
Có điều thời gian học y anh ta cũng tìm không ít bác sĩ tâm lí để hỏi về tình huống của Giai Nhi, những bác sĩ tâm lí này đều nói với anh ta, không thể mù quáng để Giai Nhi tiến hành chữa trị được, trừ phi Giai Nhi đồng ý, nếu không sẽ chỉ kích thích Giai Nhi, khiến Giai Nhi càng điên cuồng hơn.
Nhưng Giai Nhi lại nhất quyết không chịu thừa nhận mình có bệnh thì sao có thể đi chữa trị được, nên anh ta che giấu cho đến tận bây giờ, quan trọng nhất là, từ sau khi Giai Nhi tỉnh lại cũng chưa từng làm ra chuyện gì rất quá đáng.
Đường Hạo Tuấn không biết Mạnh Ngọc nghĩ gì trong lòng, anh híp mắt nhìn Mạnh Ngọc: “Tôi hiểu, nhưng bây giờ có lẽ Giai Nhi đã làm ra hành vi giết người rồi.”
Mạnh Ngọc biến sắc, đứng phắt dậy: “Cậu nói cái gì? Giai Nhi giết người rồi?”
“Tôi chỉ nói là có lẽ.” Đường Hạo Tuấn khẽ xoa mi tâm.
Mạnh Ngọc nuốt nước miếng, vẫn chưa hết sợ hãi, ngồi xuống: “Là ai?”
“Tống Vy.” Đường Hạo Tuấn chậm rãi thốt rah ai chữ.
Mạnh Ngọc hít một hơi sâu, nhưng rất nhanh lại lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào, Giai Nhi từng có ý định giết Tống Vy khi nào?”
“Cậu đã quên trước kia Tống Vy đã suýt chết hai lần sao?” Đường Hạo Tuấn quay sang, lạnh lùng nhìn anh ta.
Đồng tử của Mạnh Ngọc run lên: “Vậy nên, cậu nghi ngờ hai lần đó là do Giai Nhi làm? Nhưng lúc đó Giai Nhi ở bệnh viện, thậm chí cô ấy còn không thể rời giường, sao có thể…”
“Ai nói nhất định phải đích thân ra tay chứ.” Đường Hạo Tuấn ngắt lời anh ta.
Ánh mắt Mạnh Ngọc lóe lên, vẫn không chịu chấp nhận sự thật này, tiếp tục biện giải cho Lâm Giai Nhi: “Cho dù có thể bảo người khác làm, nhưng tiền, mười năm trước nhà họ Lâm đã phá sản rồi, Giai Nhi lấy đâu ra tiền mà thuê người ta làm việc?”
“Cậu vẫn chưa biết nhỉ?” Đường Hạo Tuấn rũ mắt, giọng nói thờ ơ: “Nhà họ Lâm quả thực đã phá sản, nhưng trước khi phá sản, chủ tịch Lâm từng lợi dụng mấy bên phạm pháp vận chuyển một khoản tiền, định sau này đông sơn tái khởi, chỉ là phá sản chưa bao lâu thì ông ta đã chết rồi, đương nhiên số tiền đó sẽ trở thành di sản của Giai Nhi.”
Đây là kết quả điều tra mà nhà họ Trương gửi đến chiều nay.
Cũng do nhà họ Trương tình cờ phát hiện, nếu không thì hoàn toàn không thể biết được Giai Nhi còn có một khoản di sản lớn đến vậy.
Hơn nữa nhà họ Trương đã điều tra tình huống lưu chuyển của khoản tiền kia, phát hiện vài tháng trước, số tiền đó từng được rút hai lần, mà hai lần đó lại trùng hợp với thời gian Tống Vy gặp nạn, nên bây giờ nhà họ Trương vẫn chưa điều tra ra rốt cuộc là ông Cố có đang bao che cho Lâm Giai Nhi hay không.
Nhưng từ tình hình lưu chuyển của số tiền đó đã đủ để xác nhận rằng hung thủ chính là Lâm Giai Nhi.
“Sao có thể!” Sắc mặt Mạnh Ngọc liền trở nên trắng bệch.
Không ngờ Giai Nhi còn có di sản.
Vậy tại sao Giai Nhi vẫn luôn nói rằng cô không có tiền.
Đường Hạo Tuấn thấy Mạnh Ngọc cảm xúc bất ổn: “Bây giờ, cậu vẫn không chịu tin sao?”
Mạnh Ngọc lắc đầu, kích động giữ vai anh: “Không, Hạo Tuấn, sao Giai Nhi có thể làm như vậy được, hơn nữa hung thủ không phải người nhà họ Trần sao?”
“Trần Nhã Nhã không làm gì cả, cô ta bị ông Cố kéo ra để nhận tội thay cho Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn hất mạnh tay Mạnh Ngọc ra khỏi vai.
“Ông Cố…” Mạnh Ngọc như chịu phải một đả kích rất lớn, một lúc lâu sau mới khàn khàn nói: “Ông Cố cũng tham dự rồi.”
Đường Hạo Tuấn không tỏ thái độ ngước cằm lên.
Tâm trạng Mạnh Ngọc nặng trĩu, anh ta cúi đầu, khong nói gì nữa, cũng không biết đang nghĩ gì.
Đường Hạo Tuấn cũng không làm phiền anh ta, chỉ ngồi bên cạnh anh ta lặng lẽ uống rượu.
Anh biết, những tin tức này đối với Mạnh Ngọc mà nói là một đả kích nặng nề, Mạnh Ngọc cần thời gian để tiêu hóa.
Vậy anh sẽ cho Mạnh Ngọc chút thời gian này.
Qua khoảng hơn mười phút, Mạnh Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ rực.
Anh ta tháo kính xuống, trên gương mặt non nớt đáng yêu tràn đầy sự đau khổ: “Hạo Tuấn, cậu nói với tôi những điều này là muốn tôi đưa ra sự lựa chọn sao?”