Đường Hạo Tuấn híp mắt, cầm túi hồ sơ lên, mở ra.
Quả nhiên, bên trong lại là một tờ thỏa thuận ly hôn khác.
Không gian quanh người Đường Hạo Tuấn đột nhiên chùng xuống, anh trực tiếp rút tờ giấy thỏa thuận ly hôn ra, lại một lần nữa xé thành từng mảnh, tung lên không trung.
Giữa đám giấy lộn bay tán loạn là khuôn mặt như ẩn như hiện của anh khiến người ta phải khiếp sợ.
Advertisement
Muốn ly hôn sao, không có cửa đâu.
Khi cho rằng người đã giết ba mẹ mình là Lưu Mộng, anh còn không nghĩ đến việc ly hôn với cô.
Giờ anh đã biết đó là hiểu lầm thì sao có thể ly hôn được.
Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn lập tức xoay người đi xuống lầu, đi về phía cửa ra vào.
Dì Vương nhìn theo bóng lưng của anh kêu lên: “Cậu chủ, cậu đi đâu vậy?”
“Đón người phụ nữ bỏ nhà ra đi trở về.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng đáp một câu, sau đó đóng sầm cửa biệt thự lại.
Dì Vương mỉm cười.
Bà có thể nhìn ra thái độ của cậu chủ đã thay đổi rồi, hình như anh đã biến về lại như người lúc trước.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cậu ấy trở lại như cũ, nhưng bà nghĩ đó là chuyện tốt.
Đường Hạo Tuấn lái xe tới thẳng chung cư.
Đoạn đường hơn năm mươi phút lái xe mà anh chạy chỉ trong nửa tiếng là đến nơi, cảnh sát giao thông cũng đuổi theo anh suốt cả chặng đường.
Cuối cùng thì đưa cho Đường Hạo Tuấn hai tấm phiếu phạt trước khi rời đi.
Đường Hạo Tuấn nhìn tấm vé trong tay, môi mỏng mím lại, nhét phiếu vào túi áo vest, đi vào khu chung cư.
Trong căn hộ, Tống Vy và hai con đang ngồi ăn.
Nghe thấy tiếng chuông, ba mẹ con cùng quay đầu nhìn về phía cửa.
“Mẹ, con ra mở cửa.” Tống Hải Dương nói, định bò xuống ghế.
Tống Vy ngăn cậu lại: “Con ngoan ngoãn ăn đi, để mẹ.”
Trời đã tối rồi, cô thật sự không dám cho con ra mở cửa, ai biết ở ngoài là người nào chứ.
Dù Hải Dương thông minh đến đâu nhưng thân hình quá nhỏ bé nên cũng không thể đọ được với người trưởng thành.
Tống Vy trấn an hai đứa nhỏ, đặt đũa xuống đi ra cửa.
Khi ra đến cửa cô mở chuông cửa màn hình lên, muốn nhìn xem ai đến.
Nhưng nhìn thấy nhìn thấy người trong video là Đường Hạo Tuấn, cô chợt ngây ngẩn cả người.
Tại sao anh lại đến đây?
Tống Vy mím đôi môi đỏ, không biết có nên mở cửa không.
Đường Hạo Tuấn ở bên ngoài dường như cũng cảm giác được mình bị theo dõi, anh liền ngẩng đầu, nhìn camera trên đầu: “Mở cửa.”
Tống Vy biết anh đang nói chuyện với mình, cô cắn môi đáp lại: “Không cần mở cửa, anh về đi.”
“Mở cửa!” Đường Hạo Tuấn lại nói một lần nữa.
Tống Vy cau mày: “Đường Hạo Tuấn, rốt cuộc anh muốn thế nào? Không phải lúc này anh nên đi kiểm tra chuyện tôi đã nói ban sáng sao, giờ anh chạy tới đây làm gì?”
“Anh đã kiểm tra rồi.” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy, giọng nói khàn khàn.
Tống Vy sững sờ.
Nhanh vậy sao?
“Vậy à, vậy kết quả kiểm tra của anh thế nào, những gì tôi nói là không đúng sự thật, hay là...”