Đúng lúc Lâm Giai Nhi sắp sửa bị lửa giận và nỗi tủi hổ làm cho mất trí thì chiếc thang máy ở cách đó không xa đinh một tiếng rồi mở ra. Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp lập tức đi từ bên trong ra.
Nhìn thấy mấy người Tống Vy đang đứng túm tụm ở đó, Đường Hạo Tuấn chau mày: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Mấy thư ký nghe thấy lời anh liền đứng hẳn hoi lại.
Advertisement
Hai mắt Lâm Giai Nhi đỏ ửng, nhìn về phía Đường Hạo Tuấn.
Chỉ có Tống Vy quay người lại, thờ ơ nhìn Đường Hạo Tuấn một cái: “Không có gì, dạy dỗ cho loại người không biết xấu hổ một bài học thôi.”
Loại người không biết xấu hổ?
Đường Hạo Tuấn nhướng mày, sau đó cảm thấy như mình vừa đá vào thứ gì đó, cúi đầu nhìn thử, hóa ra là một túi đồ ăn vặt.
Anh nhận ra đây chính là đồ ăn vặt mà Lâm Giai Nhi đã để trong phòng làm việc của anh.
Hiện giờ đồ ăn vặt và đồ chơi đều rơi đầy đất, kết hợp với bộ dạng rõ ràng là đang ấm ức của Lâm Giai Nhi, Đường Hạo Tuấn đã hiểu ra người mà Tống Vy muốn dạy cho một bài học là ai.
“Mọi người về hết đi.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt, liếc nhìn mấy thư ký kia một lượt.
Mấy thư ký kia lập tức vâng dạ rồi về lại phòng làm việc.
Bọn họ chỉ muốn quay về để buôn ngay tin tức nóng hổi này trong nhóm.
Chỉ còn lại bốn người ở đó.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy: “Giai Nhi đã làm gì mà em muốn dạy cho cô ấy một bài học?”
Tống Vy cười châm chọc: “Làm gì sao, cô ta định đập chậu cướp hoa, chắc là anh không biết đúng không? Từ trước đến nay cô ta chưa từng bỏ đi suy nghĩ sẽ đuổi tôi ra khỏi vị trí vợ anh, những thứ dưới chân anh chính là chứng cứ.”
Nói đến đây, cô lại nhìn Lâm Giai Nhi: “Nể mặt bác sĩ Mạnh nên trước đây tôi mới luôn nhẫn nhịn cô, chưa từng ra tay với cô như hôm nay. Nhưng không ngờ cô càng ngày càng quá đáng, vậy nên tôi mới không giữ mặt mũi cho cô.”
“Còn cả anh nữa!” Tống Vy quay người lại lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Cho dù là bây giờ anh lạnh nhạt với tôi nhưng chúng ta vẫn chưa ly hôn, tôi vẫn là vợ của anh. Mấy ngày nay anh kè kè bên cạnh Lâm Giai Nhi, thậm chí còn dung túng cho cô ta để đồ vào phòng làm việc của mình, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cô chỉ tay vào ngực anh: “Anh muốn cho cô ta cơ hội làm tới đúng không?”
Đường Hạo Tuấn nhìn ngón tay dài trắng nõn của cô, chau mày mài: “Em đừng gây chuyện vô lý như vậy được không? Lâm Giai Nhi và Mạnh Ngọc đang yêu nhau, cái suy nghĩ cô ấy định cướp vị trí của em chỉ là nhầm tưởng của em thôi.”
“Rốt cuộc có phải là nhầm tưởng hay không tôi nhìn thấy rõ hơn anh đấy.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy lạnh lùng, cô lớn tiếng trả lời: “Đường Hạo Tuấn, nếu anh muốn ly hôn với tôi thì anh cứ ký tên vào đơn ly hôn mà tôi đã đưa, anh đừng lúc nào cũng mang theo cô ta bên cạnh mình làm tôi buồn nôn, tôi chịu đựng đủ rồi.”
Đúng là Lâm Giai Nhi chưa từng bỏ suy nghĩ sẽ có được Đường Hạo Tuấn.
Trong đó, Đường Hạo Tuấn là người đã cho Lâm Giai Nhi sự giúp đỡ lớn nhất, bởi vì mỗi lần cô ta lại gần, anh đều không hề đẩy ra, điều này khiến dã tâm của Lâm Giai Nhi càng lúc càng lớn.
Lúc trước cô yêu anh nên mới luôn nhẫn nhịn, cô cũng tin rằng anh sẽ không phạm sai lầm. Nhưng khoảng thời gian gần đây, anh và Lâm Giai Nhi như hình với bóng, thêm cả sự lạnh lùng của anh khiến cô mệt mỏi rã rời, cô không muốn nhẫn nhịn như một con ngốc nữa.
Có thể lúc cô nhẫn nhịn, trong lòng Lâm Giai Nhi còn thầm mắng chửi cô là ngu ngốc cũng nên.
Ở bên cạnh, Lâm Giai Nhi và Trình Hiệp nghe thấy mấy từ đơn ly hôn đều ngẩn người.
Trình Hiệp bất ngờ ngỡ ngàng vì không ngờ Tống Vy lại chủ động đề nghị ly hôn.
Còn Lâm Giai Nhi thì càng kích động và phấn khích.
Cô ta luôn có ý kiến với việc rõ ràng Đường Hạo Tuấn đã lạnh nhạt với Tống Vy nhưng vẫn không ly hôn với cô.
Không ngờ hiện tại cô ta lại thật sự nghe bọn họ sắp ly hôn.
Hai tay Lâm Giai Nhi nắm chặt lấy nhau, tim đập thình thịch.
“Anh đã nói rồi, anh sẽ không ký.” Đường Hạo Tuấn rất bực bội khi nghe thấy hai từ ly hôn, khuôn mặt anh tối sầm lại.
Lâm Giai Nhi cũng như vậy, vừa tức giận vừa phẫn nộ.
Đã như vậy rồi mà anh còn không ký tên!
Anh yêu Tống Vy đến vậy sao?