“Hả?” Tống Vy ngây người.
Thấy cô không nói gì, Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Còn đứng ngây đó làm gì, một lát nữa có hội nghị.”
“Vâng.” Nghe thấy hai chữ hội nghị, Tống Vy lập tức lấy lại tinh thần, xách cái túi đi về phía nhà vệ sinh.
Sau khi đi vào nhà vệ sinh, cô ngửi thấy trong không khí mùi bạc hà thơm ngát, chợt ý thức được, nơi này cũng coi là phòng của Đường Hạo Tuần.
Cô thế mà ở trong phòng anh tắm rửa.
Tống Vy quay đầu nhìn thoáng qua cửa nhà vệ sinh, khuôn mặt nhỏ không khỏi ửng hồng.
Nhưng mà cảm giác dính nhớp trên người khiến cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi không nghĩ nhiều nữa, đi tắm rửa.
Nghe tiếng nước rào rào từ trong nhà vệ sinh truyền đến, Đường Hạo Tuần đang xử lý tài liệu bỗng dừng bút trong tay lại, ánh mắt trầm xuống nhìn về phía nhà vệ sinh.
Sau khi nhìn một lúc, anh đột ngột đứng dậy, có chút nóng nảy giật giật cà vạt, sau đó kéo ngăn kéo ra, lấy từ bên trong ra một hộp thuốc đi về phía ban công.
Cảm nhận được gió lạnh ngoài ban công thổi tới, Đường Hạo Tuần day day huyệt Thái Dương, lúc này mới bình tĩnh hơn.
Tống Vy nhanh chóng tắm xong đi ra, phát hiện anh không ở trong phòng, đang nghĩ có phải anh đã đi ra ngoài rồi hay không thì cửa văn phòng đột nhiên bị người ta đầy ra.
Trình Hiệp từ bên ngoài đi vào, cầm trong tay một tập tài liệu: “Tổng giám đốc Đường, liên quan tới hơn nửa năm…”
Anh ta còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Tống Vy đứng trước ghế sô pha, đang cầm khăn tắm lau tóc, kinh ngạc đến mức kính cũng tuột xuống: “Nhà thiết kế Tống, tại sao cô lại ở đây, còn nữa cô đây. . .”
Tóc còn ướt, trên người tỏa ra hơi nước, rõ ràng là vừa tắm xong.
Ở trong văn phòng Tổng giám đốc tắm rửa, chẳng lẽ cô và tổng giám đốc…
VùI Trình Hiệp hít sâu một hơi, ngây người.
Tống Vy mờ mịt nhìn anh ta:”Trợ lý Trình, anh làm sao thế?”
Trình Hiệp lấy lại tinh thần, thái độ đối với cô lập tức thay đổi, trở nên khách khí hơn nhiều: “Tôi không sao, nhà thiết kế Tống, tổng giám đốc đâu?”
Tống Vy vừa định trả lời mình không biết thì cửa số sát đất của ban công liền mở ra, Đường Hạo Tuần từ bên ngoài đi vào: “Chuyện gì thế?”
Ngửi thấy mùi khói thuốc từ người anh truyền đến, Trình Hiệp càng khẳng định suy đoán của bản thân.
Xong chuyện đó, đàn ông thường hút thuốc, phụ nữ tắm rửa.
Quả nhiên tổng giám đốc và nhà thiết kế Tống đã làm việc đó ở trong văn phòng.
Nghĩ vậy, Trình Hiệp trong lòng chắn động mạnh, một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, nhưng trên mặt lại duy trì vẻ bình tĩnh, đẩy kính mắt trả I à thế này, tôi vừa từ phòng Thống kê quay về, phát hiện số liệu bán ra hơn nửa năm có chút không đúng lắm, nên mới đặc biết tới báo cáo với anh một tiếng.”
“Biết rồi, để xuống đi, lát nữa tôi sẽ xem.” Đường Hạo Tuần gật đầu.
Trình Hiệp đặt tài liệu trên bàn làm việc của anh: “Vậy tổng giám đốc, tôi đi trước nhé.”
Nói xong, còn không đợi Đường Hạo Tuần đồng ý, Trình Hiệp đã vội vã đi ra ngoài.
Tống Vy nhìn theo hướng anh ta rời đi, có chút khó hiểu: “Tại sao tôi cảm giác trợ lý Trình hình như có gì đó không đúng lắm.”
Đường Hạo Tuấn không nói gì, đi về phía bàn làm việc.
Tống Vy đặt khăn mặt xuống, vầy vẫy mái tóc ẩm ướt.
Tóc cô quá dài, lại dày, sau khi ướt tất cả đều dán trên da đầu, nặng nề, rất khó chịu.
Đường Hạo Tuấn đảo mắt nhìn tài liệu Trình Hiệp vừa đặt trên bàn, khóe mắt liếc thấy vẻ bắt lực của cô với mái tóc của mình, khóe môi không khỏi nhéch lên: “Trong tủ nhà vệ sinh có máy sấy tóc.”
“Quá tốt rồi!” Ánh mắt Tống Vy sáng lên, quay người lại trở về nhà vệ sinh của anh, rõ ràng là tìm máy sấy tóc.
Tống Vy nhanh chóng cầm một máy sấy tóc màu đen đi ra, vung vầy đầu cắm: “Tổng giám đốc Đường, cắm vào đâu?”
Nghe cô hỏi vậy, lông mày Đường Hạo Tuần không khỏi giật giật, lập tức mở to mắt khẽ ho một tiếng, chỉ chỉ phía dưới bàn làm việc của mình.
Tống Vy cũng không ý thức được mình có chỗ nào không đúng, vui mừng chạy tới, cắm máy sấy tóc bắt đầu sấy tóc.
Đường Hạo Tuấn ngồi phía trước cách cô không xa, tóc cô tung bay, thậm chí có máy lần đuôi tóc lướt qua lỗ tai anh, hơi ngứa ngáy, khiến lưng anh cũng không khỏi căng lên.
Không chỉ như vậy, trên người cô truyền đến mùi sữa tắm, thỉnh thoảng len vào trong hơi thở của anh.
Anh không xa lạ với mùi thơm này, là mùi bạc hà thơm ngát anh vẫn hay dùng.
Bởi vậy có thể thấy được, khi tắm cô đã dùng chính sữa tắm của anh.
Nhưng anh không hề cảm thấy không vui vì cô đã động vào đồ của mình mà còn cảm thấy thỏa mãn.
Anh còn đang suy nghĩ thì Tống Vy đã sấy xong tóc, tắt máy sấy tóc đi, khi cô đang ngồi xổm xuống để rút phích cắm, chuẩn bị mang máy sấy tóc trở về chỗ cũ.
Đường Hạo Tuấn bỗng đạp dưới chân một cái, cả người và ghế dựa trượt ra hai mét.
Tống Vy hơi ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Đường, anh làm sao thế?”
Sao cô cứ cảm thấy anh đang tránh né cô chứ?
Đường Hạo Tuấn bắt chéo chân, cúi xuống kéo vạt áo vest, che khuất biến hóa nơi nào đó, rồi mới trầm giọng trả lời: “Không sao, em đặt máy sấy tóc xuống đi, sau này tôi sẽ tự đặt về chỗ cũ.”
“Được.” Tống Vy không hề phát hiện sự khác thường của anh, khẽ gật đầu một cái, đặt máy sấy tóc xuống: “Tổng giám đốc Đường, cảm ơn anh, nếu không phải anh mang tôi đến phòng mình, thì hiện tôi vẫn bản thỉu.”
Đường Hạo Tuấn cụp mí mắt: “Không có gì, chuyện em gặp vợ bác cả tôi, tôi đã biết, bà ấy hắt cà phê vào em thì tôi phải thu thập tàn cuộc cho bà ấy.”
“Biết rồi?” Tống Vy sững sờ, sau đó hơi lúng túng liếc nhìn anh: “Tổng giám đốc Đường, vậy những lời mà tôi nói với bà Đường, anh cũng biết rồi?”
Đường Hạo Tuần hơi ngước mắt: “Ừm.”
Tống Vy ảo não vỗ trán, vội giải thích: “Tổng giám đốc Đường, anh tuyệt đối đừng tin bà Đường, những lời mà tôi nói đều không phải là thật, tôi cũng chưa từng nghĩ tới, tôi chủ yếu muốn chọc tức bà Đường một chút mà thôi.”
Đường Hạo Tuấn mím môi.
Dù khi nghe điện thoại, anh biết những lời kia của cô là giả.
Nhưng chính tai nghe được cô bác bỏ, trong lòng anh vẫn còn có chút khó chịu, còn về khó chịu cái gì, anh cũng không truy đến cùng.
“Được rồi, tôi biết hết, lần này vợ bác cả tôi tìm em là vì chuyện Đường Hạo Minh bị thương, nhưng sau này sẽ không có chuyện đó nữa, tôi đã nói rõ với bác cả rồi, ông ấy sẽ trông chừng bà ta.” Đường Hạo Tuần cắm tay trong túi quần đứng lên.
Tống Vy khẽ thở phào: “Vậy là tốt rồi.”
“Đi họp thôi!” Đường Hạo Tuấn nhắc chân, đi về phía cửa.
Tống Vy vuốt vuốt tóc, đuổi theo sát anh. Trên đường đến phòng hội nghị, Tống Vy vẫn luôn tâm trạng bát an, luôn cảm thấy hình như mình quên thứ gì. Nhưng cô sờ túi, lại thấy không thiếu gì. Là ảo giác sao? Nghĩ mãi mà không ra, Tống Vy cũng không suy nghĩ nhiều nữa, lắc đầu, điều chỉnh tốt tâm trạng, tiến vào phòng họp. Sau khi họp xong, đã là xế chiều. Tống Vy về phòng thiết kế làm việc thêm hai tiếng thì tan làm. Lần này, sau khi đón xong hai đứa bé cô không đi thẳng về chỗ ở, mà đi studio. Nghe thấy trợ lý nói cô tới, Giang Hạ vội ra đón: “Vy Vy, sao cậu lại tới đây?” Tống Vy thả hai đứa bé xuống, sau khi để chúng tự đi chơi, cô khoác tay Giang Hạ, vừa đi vừa nói với cô ta: “Tớ tới xem một chút, thuận tiện hỏi cậu chuyện khởi tố.”
“Phía Tòa án đã thụ lý rồi, giấy triệu tập cũng đã được gửi tới, chỉ là…” Sắc mặt Giang Hạ trầm xuống.
Tống Vy cũng có vẻ nghiêm túc: “Chỉ là cái gì?”
Giang Hạ tức giận mắp máy môi: “Phía studio của Tống Huyền không nhận mà đã trả lại giấy triệu tập.”
“Cái gì?” Tống Vy nhíu mày: “Tống Huyền to gan như vậy, ngay cả giấy triệu tập của Tòa án còn trả lại?”
“Cũng không phải không được.” Giang Hạ rót cho cô cốc nước: “Khi trả lại giấy triệu tập, cô ta có lý do.”
“Lý do gì?” Tống Vy nhận lấy cốc nước.