Nụ cười trên mặt Kiều Phàm nhạt đi đôi chút: “Hợp đồng bên Mạnh Ngọc đã kết thúc, hợp đồng mà tôi ký xưa nay luôn là hợp đồng tạm thời, không phải chính thức.”
“Ra là vậy.” Tống Vy giật mình, tỏ ra cô đã hiểu rõ, sau đó nghĩ tới điều gì đó, cô lại hỏi: “Kiều Phàm, có cần nói chuyện anh đã trở về cho Giang Hạ biết không?”
Advertisement
Kiều Phàm híp hai mắt lại: “Không cần đâu. Lần trước cô ấy đã nói sẽ không tiếp tục lãng phí tình cảm với tôi nữa, cho nên không cần nói cho cô ấy biết.”
Tống Vy gật đầu, cảm thấy cũng đúng.
Nếu Giang Hạ đã từ bỏ thì đúng là không nên cho cô ấy biết tin Kiều Phàm đã trở về.
Nếu không thì tậm trạng mà khó khăn lắm cô ấy mới điều chỉnh được sẽ lại rối bời mất.
Nghĩ đến chuyện Giang Hạ đã từ bỏ Kiều Phàm, Tống Vy vô ý thức siết chặt tờ giấy giám định trong tay.
Có phải cô cũng nên kết thúc mối tình cảm và cuộc hôn nhân với Đường Hạo Tuấn hay không?
Ngay từ đầu kết hôn với anh, ngoài việc cô yêu anh ra thì nguyên nhân lớn nhất chính là hai đứa trẻ, cô cảm thấy hai đứa trẻ là con của anh, anh là ba, nên có trách nhiệm với hai đứa trẻ.
Nhưng bây giờ, hai đứa trẻ không phải là con của anh, sao cô có thể mặt dày tiếp tục để anh nuôi dưỡng hai đứa trẻ như thế chứ?
Tống Vy cười khổ, trong lòng đã có quyết định, nhưng vẫn chưa hoàn toàn quyết tâm.
Cô đang chờ, chờ kết quả bên thám tử điều tra ra, cô mới có thể xác định chắc chắn.
Nghĩ đến đây, Tống Vy hít sâu một hơi, cất kết quả giám định vào trong túi: “Được rồi Kiều Phàm, không còn sớm nữa, tôi đi trước đây. Lần sau có thời gian thì chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé.”
Nói xong, cô đi về phía trước.
Mới đi được hai bước, đầu cô đột nhiên lại đau, lại một lần nữa trong đầu hiện lên một số hình ảnh không nhìn rõ.
Tống Vy thốt ra tiếng rên nhỏ, khuôn mặt có vẻ đau đớn.
Kiều Phàm thấy thế, liền vội vàng hỏi han: “Vy Vy, em sao vậy?”
“Đầu tôi hơi đau, hơn nữa còn xuất hiện một số thứ rất kỳ quái.” Tống Vy dựa vào ngực anh ta, khàn giọng nói.
Kiều Phàm sờ tay lên trán cô, cũng không bị sốt, sao đầu lại đau chứ?
“Xuất hiện thứ gì?” Kiều Phàm vừa bắt mạch cho cô vừa hỏi thăm.
Bỗng nhiên, anh ta đã khám ra được điều gì đó, con ngươi hơi co rụt lại: “Vy Vy, em mang thai sao?”
“Ừ, hơn một tháng rồi.” Tống Vy sờ bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ trả lời.
Kiều Phàm nhìn thấy cô như thế này, vẻ mặt tối sầm lại: “Hóa ra em đã biết.”
“Hai ngày trước đã biết rồi.” Tống Vy trả lời.
Kiều Phàm gật gật đầu: “Nếu em đã biết thì tôi yên tâm rồi, mặc dù tôi không hiểu nhiều về sản phụ khoa nhưng cũng biết một chút kiến thức cơ bản, em nhất định phải chú ý ba tháng đầu đấy.”
Tống Vy cụp mắt xuống: “Tôi biết.”
Cô vẫn chưa quyết định giữ hay bỏ đứa trẻ này, sao còn tâm trí mà lo lắng những chuyện như thế này chứ.
“Đúng rồi, em còn chưa nói vừa rồi trong đầu xuất hiện thứ gì thế?” Kiều Phàm nhìn cô.
Tống Vy day huyệt thái dương trả lời: “Là một số hình ảnh rất quen thuộc nhưng lại không thấy rõ là hình ảnh gì, thật sự rất kỳ lạ.”
Hình ảnh không thấy rõ?
Con ngươi Kiều Phàm co rụt lại.
Nếu là bác sĩ bình thường thì chỉ sợ sẽ không cảm thấy có chuyện gì, cùng lắm cũng chỉ cho rằng cô sinh ra ảo giác.
Nhưng anh ta không giống vậy, anh ta là một bác sĩ thần kinh, còn là một bác sĩ tâm lý thôi miên, đã thế còn có những thành tựu tương đối sâu sắc trong lĩnh vực trí nhớ của cơ thể con người.
Cho nên với tình huống Tống Vy vừa mới nói, anh ta đã hiểu sơ qua là nguyên nhân gì.