Bà Trần òa khóc, vẻ mặt đầy áy náy: “Tôi biết, lúc tôi biết được chân tướng thì cũng đã phê bình Nhã Nhã, nhưng Nhã Nhã ngồi tù mấy tháng cũng xem như đã nhận được sự trừng phạt rồi. Tổng giám đốc Đường, mợ Đường, tôi cầu xin hai người tha thứ cho Nhã Nhã đi mà! Thật sự rất xin lỗi.”
Bà ta lại cúi đầu một lần nữa.
Advertisement
Tống Vy lại đỡ bà ta dậy: “Được rồi, chị cũng đã nói cô ta đã chịu sự trừng phạt, tôi cũng không so đo nữa.”
Lúc đi ra, Trần Nhã Nhã đã gần như suy sụp, cổ cô ta còn có vết thương.
Có lẽ cuộc sống của Trần Nhã Nhã trong tù cũng không tốt đẹp gì.
Sự trừng phạt này quả thực đã đủ với Trần Nhã Nhã.
Đường Hạo Tuấn liếc mắt nhìn Tống Vy, cô cũng đã nói như vậy rồi, đương nhiên anh sẽ không nói gì nữa, im lặng.
Bà Trần vô cùng biết ơn, chắp tay vái lạy hai người họ.
Lúc sau, bà Trần liền tạm biệt rời đi, lên xe của đồn công an rời khỏi đây.
Lúc đầu Tống Vy cũng định đi cùng, nhưng lại bị Đường Hạo Tuấn gọi lại.
Tống Vy lên xe Đường Hạo Tuấn, không nói với anh một câu nào, đầu ngoảnh sang nhìn ra ngoài cửa sổ, vô cùng yên tĩnh.
Thỉnh thoảng Đường Hạo Tuấn cũng liếc mắt nhìn cô, mấp máy đôi môi mỏng: “Chuyện bắt hung thủ này em không cần nhúng tay vào, để tôi làm là được rồi.”
“Không được, đây là chuyện của tôi, không làm phiền anh.” Tống Vy cụp mắt thờ ơ nói.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày, anh nghe ra được sự xa cách trong lời nói của cô, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Những anh cũng biết, cô làm như vậy hoàn toàn là vì anh.
“Em cũng không có đủ thế lực để tìm ra người đó.” Đường Hạo Tuấn thản nhiên kể ra sự thật.
Tống Vy cắn môi dưới, không thể phản bác.
Bởi vì sự thật đúng là như thế, đúng thật là cô không có thế lực lớn như của anh.
Nhưng Tống Vy vẫn từ chối: “Thật sự không cần đâu, không phải bây giờ anh đang coi tôi là kẻ thù sao? Cho nên anh không cần nhúng tay vào chuyện của tôi đâu.”
Đường Hạo Tuấn híp mắt, không nói chuyện.
Tống Vy hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Đường, tôi cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu cân nhắc về mối quan hệ hiện tại rồi.”
“Em có ý gì?” Đường Hạo Tuấn chợt dừng xe lại.
Sau Hải Dương, cô cũng bắt đầu đổi giọng rồi sao?
Tống Vy quay đầu nhìn anh: “Ý của tôi là anh đã cho rằng mẹ tôi chính là hung thủ giết hại cha mẹ anh, vậy thì tôi chính là con gái của kẻ thù của anh, nhất định anh cũng không thể nào sống với con gái của kẻ thù mà không có khúc mắc đúng không?”
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên, tay đặt trên vô lăng không khỏi nắm chặt lại.
Tống Vy nhìn thấy thế, cười tự giễu một tiếng, lại nói tiếp: “Cho nên tổng giám đốc Đường à, anh có thể suy nghĩ thật kỹ, dù sao cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là biện pháp hay.”
Nói xong, cô tháo dây an toàn, đẩy cửa xe ra đi xuống, sau đó chặn một chiếc taxi lại và lên xe.
Đường Hạo Tuấn nhìn chiếc xe taxi đi xa, sắc mặt trở nên âm trầm khó coi.
Anh thừa nhận, quả thật mình không thể ở bên cô mà không có chút khúc mắc nào.
Thế nhưng anh vốn dĩ chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn.
Nhưng anh cũng không phải không biết, quan hệ vợ chồng lạnh nhạt khác thường, đối với cô hay là đối với mình thì đều là một sự tra tấn.