Tống Hải Dương cũng không hỏi lý do, thẳng thừng gật đầu: “Vâng.”
Chỉ có Tống Dĩnh Nhi ngậm ngón tay hỏi: “Vì sao ạ? Ba cũng không được sao?”
“Ừ, ba cũng không được.” Tống Vy nhìn cô bé, ánh mắt rất nghiêm túc.
Advertisement
“Con biết rồi ạ. Con sẽ không nói với ba đâu.” Tống Dĩnh Nhi cũng đồng ý.
Lúc này Tống Vy mới hài lòng, kéo hai đứa trẻ: “Chúng ta về nhà thôi.”
Hai đứa trẻ đồng thời vâng một tiếng.
Đột nhiên, Tống Hải Dương nhìn thấy gì đó, ô lên một tiếng.
“Sao thế?” Tống Vy hỏi.
Tống Hải Dương chỉ về phía trước: “Đó là Trần Minh Đức, lại có mấy kẻ xấu đi theo phía sau cậu ấy.”
Tống Vy nhìn theo, quả nhiên thấy Trần Minh Đức, cùng với mấy đứa trẻ hư đánh cậu bé ngày hôm đó.
Tống Vy không khỏi nhíu mày.
Mấy đứa trẻ đó đi theo phía sau Trần Minh Đức chắc chắn không có ý tốt, nói không chừng lại muốn đánh người.
Nếu cô không thấy còn đỡ, nhưng đã thấy rồi, cô không thể mặc kệ được.
“Hải Dương, còn đi dẫn Minh Đức tới đây.” Tống Vy buông tay Tống Hải Dương ra.
Tống Hải Dương biết mẹ muốn giúp Trần Minh Đức, cậu lập tức nói vâng, cất bước chạy về phía Trần Minh Đức.
Rất nhanh, Trần Minh Đức đã đi theo phía sau Tống Hải Dương tới, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng nhìn Tống Vy, giọng nói non nớt gọi một tiếng: “Chào cô ạ.”
“Ngoan.” Tống Vy xoa đầu cậu bé, sau đó đưa ba đứa trẻ lên xe.
Trước khi lái xe, Tống Vy còn nhìn thoáng qua mấy đứa trẻ hư kia, mấy đứa ủ rũ cụp đuôi, rõ ràng tiếc nuối vì không bắt nạt được.
Mấy đứa trẻ này hết thuốc chữa rồi!
Tống Vy lắc đầu thu hồi ánh mắt, khởi động xe.
Rất nhanh đã tới khu nhà mà Trần Minh Đức sống.
Vừa xuống xe, ánh mắt Trần Minh Đức đã sáng lên, chạy về phía một người phụ nữ trung niên ngồi xe lăn, trên đùi đặt rau xanh: “Mẹ ơi.”
Người phụ nữ trung niên mỉm cười đón lấy cậu bé, thấy cậu bé đổ mồ hôi, bèn lấy khăn giấy từ trong túi ra lau mồ hôi cho cậu.
Trần Minh Đức chỉ về phía Tống Vy, rồi lại nói gì đó với người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên kinh ngạc, sau đó lại cảm động, di chuyển xe lăn đi về phía Tống Vy.
Tống Vy vốn dĩ muốn đi nhưng thấy người đã tới, đi như vậy có chút không lịch sự, bèn dứt khoát xuống xe.
“Cảm ơn cô đã giúp Minh Đức nhà chúng tôi.” Người phụ nữ trung niên cảm kích cúi chào Tống Vy, động tác lộ ra vài phần ưu nhã.
Tống Vy không khỏi có chút kinh ngạc.
Một người phụ nữ trung niên sống ở một khu nhà cũ kỹ, nhưng lời nói hành động lại nhã nhặn như vậy, ngay cả khí chất trên người cũng hoàn toàn không phù hợp với khu này.
Thật sự quá kỳ lạ.
“Chị không cần khách sáo như vậy đâu, tôi cũng làm mẹ mà, đương nhiên không muốn thấy con mình bị bắt nạt, thế nên mới giúp Minh Đức.” Tống Vy khẽ cười với Trần Minh Đức.
Trần Minh Đức đỏ mặt cúi đầu.
Cô xinh đẹp quá.
“Dù thế nào đi nữa, nếu không phải nhờ có cô, chắc Minh Đức nhà chúng tôi lại bị thương nữa, đều do tôi vô dụng.” Người phụ nữ trung niên cúi đầu nhìn chân mình, trong mắt hiện lên vẻ khổ sở.
Trong lòng Tống Vy thở dài: “Chị có từng tính cho Minh Đức chuyển trường không?”