“Em…” Tống Vy nghẹn họng, không còn gì để nói.
Đúng vậy, nếu không phải mẹ đâm.
Vì sao tâm trạng mẹ không tốt, vì sao chín năm trước, khi trở về từ chỗ ông Đường, mẹ lại uống say nói xin lỗi?
Thấy sắc mặt Tống Vy ngày càng nhợt nhạt, ánh mắt cũng càng lúc càng hoảng loạn, Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay lại: “Em xem, chính em cũng không phản bác được.”
“Nhưng… nhưng như vậy không có nghĩa là mẹ em đâm.” Tống Vy không đủ tự tin, nhỏ giọng nói.
Đường Hạo Tuấn cắn răng gầm nhẹ: “Chuyện tới nước này rồi mà em còn tự lừa mình dối người.”
“Em…” Tống Vy bị anh quát đến run rẩy người, nước mắt cũng dần rơi ra.
Cô không tự lừa mình dối người.
Tuy mẹ khác thường, đúng là chứng tỏ có liên quan tới cái chết của ba mẹ anh.
Nhưng không có nghĩa là chắc chắn mẹ cô giết, có lẽ còn có nguyên nhân khác.
“Tống Vy, em biết tôi hối hận thế nào không?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô chăm chú.
Khóe môi Tống Vy run lên, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt lại, tới khi mở ra, trong mắt không còn có chút cảm xúc nào nữa: “Tôi hối hận vì tôi yêu em, càng hối hận vì đã kết hôn với em, vì em là con gái của hung thủ giết hại ba mẹ tôi!”
Sắc mặt Tống Vy lập tức tái nhợt, trong đầu oanh lên một tiếng, cảm giác toàn bộ thế giới sụp đổ.
Anh hối hận vì yêu cô, hối hận vì kết hôn với cô.
Vì cô là con gái của hung thủ giết hại ba mẹ anh…
Nước mắt Tống Vy không ngừng chảy: “Không phải đâu Hạo Tuấn, mẹ em chắc chắn không làm vậy. Em đang điều tra rồi, đợi có kết quả điều tra, mọi thứ…”
“Không cần tra nữa, vì video mẹ em đâm ba mẹ tôi năm xưa đang ở trong tay tôi.” Đường Hạo Tuấn gằn từng chữ một.
Mà câu này đã thành công đưa Tống Vy vào địa ngục.
Hai chân cô mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại câu nói của anh.
Trong tay anh, không ngờ lại có video mẹ cô đâm ba mẹ anh.
Nói như vậy…
Tống Vy giơ tay lên, túm chặt lấy tóc mình: “Không đâu, không đâu…”
“Mười tám năm trước, ba mẹ tôi ra nước ngoài, bị mẹ em lái xe đâm phải. Năm đó mẹ em lái chiếc xe màu đỏ, em không nhớ sao?” Đường Hạo Tuấn đứng trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống, bỗng nhiên cảm thấy mình hỏi có chút buồn cười.
Lúc đó cô cũng ở trên xe.
Sao cô có thể không nhớ được.
Nhưng Tống Vy lại lắc đầu: “Xe màu đỏ? Không thể nào, mẹ em chưa từng có xe màu đỏ, bà ấy ghét màu đỏ nhất, không thể nào lái xe màu đỏ được.”
Trong trí nhớ của cô, thật sự chưa từng thấy mẹ có đồ màu đỏ.
Đường Hạo Tuấn nghe được lời Tống Vy nói, sắc mặt rất khó coi, trong mắt đầy vẻ chế giễu: “Đã tới nước này rồi, không ngờ em còn nói dối.”
Cái gì mà ghét màu đỏ, cái gì mà không có xe màu đỏ.
Năm đó, không phải cô cũng đi từ trên chiếc xe màu đỏ xuống cùng mẹ mình sao?