Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 76: BA MẸ CỦA ĐƯỜNG HẠO TUẦN



Thì ra là thế.

Tống Vy xoa huyệt Thái Dương ngồi dậy, chăn trên người trượt xuống, lộ ra bộ đồ ngủ lụa màu đen.

Áo ngủ rất lớn, vừa nhìn là biết ngay size của nam, chuyện này làm cô luống cuống: “Quần áo của tôi…”

Đường Hạo Tuấn khép tạp chí kinh tế tài chính lại: “Yên tâm đi, là dì giúp việc trong nhà thay đồ giúp em.”

Chỉ là áo ngủ là của anh.

Nghe vậy, Tống Vy ổn định tinh thần, đột nhiên ngượng ngùng cười với Đường Hạo Tuần: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường, tôi phản ứng gay gắt quá…”

Cô cũng không muốn.

Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm qua làm cô có bóng ma tâm lý rất lớn.

“Không có gì, tôi hiểu được.” Đường Hạo Tuần hơi gật đầu, tỏ vẻ không để ý.

Tống Vy lau mặt: “Cho dù như thế nào, hôm qua cũng cảm ơn tổng giám Đường, nếu không có anh, có lẽ tôi đã bị Đường Hạo Minh… Đúng rồi, bây giờ Đường Hạo Minh thế nào?”

Cô vội hỏi.

Đường Hạo Tuấn híp mắt, giọng nói lạnh căm: “Đang nằm trong bệnh viện.”

Hôm qua anh đá Đường Hạo Minh gấy vài cái xương sườn.

Không nằm đủ hai tháng thì Đường Hạo Minh không về được.

Tống Vy thích ý vỗ lên ga giường: “Đáng đời!”

Thấy cô vui vẻ như thế, Đường Hạo Tuấn khẽ cong đôi môi mỏng lên, nhưng nhanh chóng trầm xuống: “Trình Hiệp tìm được camera trong phòng nghỉ, nhưng vì không quay được hình ảnh mang tính chất quyết định gì, hơn nữa Đường Hạo Minh còn luôn miệng khẳng định là em tự nguyện, cho nên không thể buộc tội Đường Hạo Minh được.”

*Tôi không có tự nguyện!” Vẻ vui mừng trên mặt Tống Vy lập tức biến mắt, biến thành tức giận.

Đường Hạo Tuấn vắt chéo chân nhìn cô: “Tôi đương nhiên biết em không tự nguyện, nếu không em cũng đã không cầu cứu tôi, nhưng tôi muốn biết vì sao anh ta lại muốn làm vậy với em?”

Mắt Tống Vy hơi lóe lên: “Không phải trong video đã nói rồi sao.”

“Video không có tiếng.” Đường Hạo Tuần lạnh nhạt trả lời.

Nghe được lời này, trái tim Tống Vy giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, từ thung lũng nhảy lên đến đỉnh.

Quá tốt rồi.

Nếu thế, anh vẫn chưa biết hai đứa nhỏ là con của anh!

Nghĩ thế, Tống Vy rũ mắt, giấu đi vẻ kích động trong mắt, mặt lộ vẻ áy náy nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường, tạm thời tôi không thể nói cho anh biết.”

Đường Hạo Tuần mím môi mỏng: “Không có gì, em không muốn nói thì thôi, tuy cục cảnh sát không thể thành lập tội danh Đường Hạo Minh đối với em, nhưng tôi sẽ cho em một câu trả lời rõ ràng, sẽ điều anh ta ra khỏi công ty chính.”

*Ừ, cảm ơn.” Tống Vy túm chăn, thật lòng biết ơn.

Sau đó cô nghĩ đến cái gì đó, sờ cổ, thấy trên cổ trống rỗng, lập tức sốt ruột.

Đường Hạo Tuấn đứng lên, lấy một sợi dây chuyền lóe ánh sáng đỏ từ trong túi ra: “Em tìm nó hả?”



Tống Vy tập trung nhìn, đúng là Trái tim của Lửa, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Trả cho em.” Đường Hạo Tuấn đưa dây chuyền đến trước mặt Tống Vy.

Tống Vy lại xua tay: “Tổng giám đốc Đường, làm phiền anh trả nó cho Đường Hạo Minh thay tôi đi.”

Sau khi trả lại, cô không còn nợ nắn gì với Đường Hạo Minh nữa.

“Trả cho Đường Hạo Minh?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Tống Vy ừ một tiếng.

Đường Hạo Tuấn cong ngón tay, siết chặt dây chuyền, hơi thở xung quanh âm trầm nặng nề.

Tống Vy cảm nhận được, khó hiểu chớp mắt: “Sao vậy tổng giám đốc Đường?”

Đường Hạo Tuấn nhắm mắt, hình như đang kềm nén gì đó, vài giây sau, mới lạnh lùng nhạt nhẽo nói: “Sợi dây chuyền này không có liên quan gì đến Đường Hạo Minh!”

“Không liên quan?” Tống Vy sửng sốt.

Ý anh là, sợi dây chuyền này không phải do Đường Hạo Minh mua, mà là…

“Tổng giám đốc Đường, anh mua sợi dây chuyền này cho tôi sao?” Tống Vy nuốt nước bọt, tim đập nhanh hỏi.

Đường Hạo Tuấn rũ mắt không nói, rõ ràng là thừa nhận.

Tống Vy giật khóe môi: “Tôi không biết, tôi tưởng là Đường Hạo Minh mua, nhưng mà tổng giám đốc Đường, vì sao anh lại mua dây chuyền cho tôi?”

“Khen thưởng cho Dục Hỏa Trùng Sinh mà thôi.” Đường Hạo Tuấn đặt dây chuyền vào tay cô, tùy ý trả lời.

Tống Vy cắn môi: “Nhưng giá trị cao quá rồi, tôi không thể nhận, tổng giám đốc Đường, anh nhận lại đi.”

Đường Hạo Tuần không có hành động, nhìn cô bằng ánh mắt nặng nè: “Đồ đã tặng thì không thể lấy về, em không cần thì vứt đi.”

“Khu!” Suýt chút nữa Tống Vy đã sặc nước bọt của chính cô.

Đùa à.

Vứt đồ có giá trị hơn ba mươi tỷ, câu này chắc cũng chỉ có người giàu sụ như anh mới nói ra được.

Đột nhiên, có người gõ cửa phòng.

Đường Hạo Tuấn xoay người: “Mời vào!”

Răng rắc, cửa mở.

Một người phụ nữ trung niên lú đầu vào: “Thưa cậu, đã chuẩn bị cơm trưa xong, bây giờ cậu xuống dùng bữa sao?”

Đường Hạo Tuần nhìn Tống Vy: “Chuẩn bị thêm một bộ chén đũa.”

Người phụ nữ trung niên lập tức phản ứng lại, cười ha ha hỏi: “Cô gái kia đã tỉnh lại rồi sao?”

“Vâng, tôi đi ngay.”



Nói xong, người phụ nữ trung niên đóng cửa lại rời đi.

“Bà ấy là dì Vương, chuyên phụ trách nấu nướng.” Đường Hạo Tuần giới thiệu thân phận người phụ nữ trung niên cho Tống Vy.

Tống Vy gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ.

Đường Hạo Tuấn cầm một cái hộp lớn trên tủ đầu giường đưa cho cô: “Thay đi, rồi xuống lầu ăn cơm.”

“Được.” Tống Vy nhận hộp.

Đường Hạo Tuấn đi ra ngoài.

Tống Vy xốc chăn đi xuống giường, mở hộp ra bắt đầu thay quần áo.

Thay xong, cô nhìn Trái tim của Lửa đặt trên giường do dự một lúc, cuối cùng vẫn cất vào.

Nếu anh không cần thì cô giữ lại thì hơn.

Chờ sau này có cơ hội lại trả cho anh.

Nghĩ thế, Tống Vy chỉnh sửa giường lại, xoay người đi về phía cửa, mới bước ra khỏi cửa, lập tức nhìn thấy Đường Hạo Tuần đang đứng dựa vách tường, cô hoảng sợ vỗ ngực: “Tổng giám đốc Đường, anh vẫn chưa đi sao.”

“Chờ em.” Đường Hạo Tuấn buông cánh tay đang khoanh trước ngực xuống.

Tống Vy cười hắt tóc: “Sợ tôi không tìm được cầu thang xuống lầu sao?”

Đường Hạo Tuấn không phủ nhận, nhắc chân đi trước dẫn đường: “Đi thôi.”

Tống Vy đáp lời, đi theo sau anh, vừa xuống lầu vừa quan sát căn biệt thự của anh.

Biệt thự rất lớn, cách trang trí rất đơn giản, cũng quạnh quế giống như căn hộ chung cư của anh.

Đi vào nhà ăn, trên bàn cơm đã bày thức ăn xong.

Tống Vy nhìn những món ăn đó, trợn to mắt kinh ngạc cảm thán: “Woa, đa dạng quá.”

Dì Vương bưng canh từ phòng bếp bước ra nghe vậy, lập tức cười nói: “Mau ngồi xuống thử xem mùi vị thế nào?”

“Vâng.” Tống Vy cũng không khách sáo, sau khi kéo ghế ngồi xuống, cầm đữa gắp thịt bỏ vào miệng.

“Thế nào?” Dì Vương hỏi cô.

Đường Hạo Tuấn vuốt đũa, cũng nhìn cô. Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, Tống Vy dựng ngón cái: “Ngon lắm.” Dì Vương cười híp mắt: “Vậy ăn nhiều vào.” “Vâng.” Tống Vy gật đầu. Vi thế, cô không cần thận ăn no căng. Ăn cơm trưa xong, Đường Hạo Tuần vào phòng sách họp online. Tống Vy ngồi trên sofa trong phòng khách, ôm bụng tiêu thực. Dì Vương bưng nước chanh đến: “Cô Tống, mời cô.” “Cảm ơn.” Tống Vy vội vàng nhận lấy. Dì Vương ngồi xuống cạnh cô, quan sát cô bằng ánh mắt hiền từ.

Tống Vy bị dì Vương nhìn mà cảm thấy áp lực rất lớn, tự sờ mặt bản thân hỏi: “Dì Vương, trên mặt tôi có thứ gì sao?”

“Không có gì, tôi chỉ hơi tò mò về cô Tống, cô Tống là vị khách đầu tiên cậu chủ dẫn về nhà đó.” Dì ‘Vương nói.

“Người đầu tiên.” Tống Vy đang uống nước thì khựng lại: “Bác sĩ Mạnh, vợ chưa cưới của tổng giám đốc Đường và cô Lâm cũng chưa từng đến sao?”

Dì Vương lắc đầu: “Không có, cậu chủ không cho, cho nên tối hôm qua khi nhìn thấy cậu chủ dẫn cô Tống về, tôi mới kinh ngạc đến thế.”

“Thì ra là thế.” Tống Vy xoay ly nước trong lòng bàn tay, trong lòng hơi ngọt ngào.

Lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy gì đó, chỉ vào khung hình trên bức tường đối diện tỉ vi: “Dì Vương, bọn họ là ai thế?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv