“Tớ cũng không chắc lắm người kia là ai, nhưng phân hội trưởng tiết lộ là Tô Huyền.” Giang Hạ vuốt cằm, đáp.
“Tô Huyền?” Tống Vy híp mắt: “Chính là người định thách đấu với tớ?”
“Đúng, là cô ta. Cô ta đã về nước rồi, cũng đang ở thành phố Giang, còn mua lại studio trước kia của Tống Huyền nữa.” Giang Hạ gật đầu.
AdvertisementTống Vy nhíu mày: “Mua studio của Tống Huyền sao.”
“Tớ cũng mới nghe nói, nhưng hình như vẫn chưa khai trương.” Giang Hạ nói.
Tống Vy hơi hất cằm lên: “Tớ biết rồi, khi nào thì phỏng vấn bắt đầu?”
Advertisement “Hai giờ chiều, địa điểm ở khách sạn Hoàn Vũ.” Giang Hạ nhìn đồng hồ.
Tống Vy ậm ừ: “Được rồi, đến giờ tớ sẽ tới đó, tớ về phòng trước đây.”
Nói xong, cô cầm tài liệu đi về phía văn phòng.
Giang Hạ nhìn bóng lưng của cô, nghiêng đầu khó hiểu: “Sao hôm nay trông Vy Vy cứ uể oải thế nào ấy nhỉ…”
Không nghĩ nhiều nữa, Giang Hạ nhún vai, đi làm việc của mình.
Đến giờ nghỉ trưa cũng không thấy Tống Vy đi ra, cô vào gọi thì thấy Tống Vy ngơ ngác thất thần, lúc này mới dám chắc rằng lúc sáng mình đã đoán đúng.
Tâm trạng Tống Vy quả thực rất tệ.
“Vy Vy.” Giang Hạ gọi cô.
Tống Vy ánh mắt lóe lên, tỉnh táo lại: “Có chuyện gì thế Hạ?”
“Tớ thì có thể có chuyện gì được! Tớ đến gọi cậu ăn cơm. Đến trưa rồi đấy. Đừng nói cậu không biết luôn nhé.” Giang Hạ bước tới.
Tống Vy liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình máy tính, đã mười hai giờ rưỡi rồi, cô vỗ trán mình: “Xin lỗi, tớ thật sự không để ý, tớ đến ngay đây.”
Nói xong, cô bỏ bút đứng dậy, vòng qua bàn làm việc chuẩn bị ra ngoài.
Đi chưa được hai bước đã chân nam đá chân chiêu, suýt chút nữa thì té ngã.
May mà Giang Hạ ở bên cạnh đã kịp thời kéo cô lại, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“Cảm ơn cậu nhé, Hạ.” Tống Vy đứng vững lại, ngượng ngùng nói lời cảm ơn.
Giang Hạ cau mày nhìn cô: “Vy Vy, cậu mất tập trung thế? Có chuyện gì sao? Hai ngày rồi đều như vậy, chẳng lẽ cậu và tổng giám đốc Đường vẫn chưa hòa giải với nhau à?”
Nghe vậy, mí mắt Tống Vy cụp xuống, không trả lời.
Giang Hạ trừng to hai mắt: “Thật sự chưa hòa giải sao? Đừng nói là đã lâu như vậy rồi mà hai người vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh nhé.”
Tống Vy mệt mỏi thở dài: “Tớ cũng không biết nữa, rất nhiều lần tớ đã cố gắng nói chuyện với anh ấy, hy vọng anh ấy nói cho tớ biết tớ đã làm sai điều gì, nhưng anh ấy lại im lặng không nói gì, cũng không muốn nói chuyện với tớ.”
“Sao anh ta lại như thế chứ!” Giang Hạ bất mãn hừ một tiếng.
Tống Vy nhắm mắt lại, cố nén nỗi chua xót trong lòng: “Hạ à, cứ như vậy, tớ không biết mình có thể kiên trì được bao lâu.”
“Vy Vy, ý cậu là muốn ly hôn với tổng giám đốc Đường hả?” Giang Hạ kinh ngạc há hốc miệng.
Tống Vy cắn môi: “Không, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, có lẽ chúng tớ sẽ thực sự đi đến bước đường đó. Hôm qua thậm chí Hải Dương còn hỏi tớ có muốn sống với Hạo Tuấn nữa không, nếu không hãy quay về chung cư lúc trước. Nhưng vì vẫn còn tình cảm lưu luyến với Hạo Tuấn, nên cuối cùng tớ vẫn quyết định ở lại.”
“Phải thế chứ, hai người chỉ vừa mới kết hôn thôi mà.” Giang Hạ gật đầu.
Tống Vy nhếch khóe môi, cười chua xót: “Nhưng tớ lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ làm hai đứa trẻ tổn thương. Mấy ngày qua Hạo Tuấn rất lạnh nhạt với chúng, thậm chí, ngày hôm qua Lâm Giai Nhi còn mắng bọn trẻ nhưng Hạo Tuấn cũng không làm gì Lâm Giai Nhi? “