Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 747: Rốt cuộc cậu vì tôi hay là vì chính mình?



Nói xong, cô ta lại hít sâu một hơi, nói: “Chỉ cần cô Tống không thể chấp nhận được sự sỉ nhục này, cô ấy nhất định sẽ tự động rời đi, cậu cũng không cần phải lo lắng về việc làm thế nào để hòa hợp với cô ấy nữa.”

“Rốt cuộc cậu vì tôi hay là vì chính mình? Lâm Giai Nhi, trong lòng cậu tự hiểu rõ.” Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn chằm chằm cô ta, như thể anh muốn nhìn thấu con người thật của cô ta.

Lâm Giai Nhi chột dạ, ánh mắt vô thức né tránh: “Hạo Tuấn, tất nhiên tôi vì cậu rồi, hiện giờ tôi với Ngọc đang yêu nhau, làm sao tôi có thể làm ra chuyện có lỗi với anh ấy được?”

“Hy vọng là vậy.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng thốt ra bốn chữ.

Thấy anh không tiếp tục truy vấn, Lâm Giai Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh nói: “Hạo Tuấn, cậu nghĩ sao về phương pháp này của tôi? Nếu như cậu đã không biết làm cách nào để hòa hợp với cô ấy, chi bằng hai người nên tách ra, đó là lựa chọn tốt nhất.”

“Đây là chuyện của tôi, không cần cậu xen vào.” Đường Hạo Tuấn mất kiên nhẫn nói.

Lâm Giai Nhi không cam lòng: “Hạo Tuấn, không phải là cậu không nỡ đấy chứ? Cô Tống là một trong những hung thủ đã giết chết ba mẹ cậu. Cậu kết hôn với cô ấy, còn giúp cô ấy nuôi nấng hai đứa trẻ, cậu nghĩ hai bác sẽ cảm thấy thế nào?”

“Đủ rồi, cậu đi ra ngoài đi, không đến lượt cậu lo chuyện của tôi!” Đường Hạo Tuấn lạnh mặt chỉ thẳng ra cửa.

Biết anh đang tức giận, Lâm Giai Nhi không dám đối nghịch với anh, mềm giọng nói: “Được rồi, tôi ra ngoài. Nhưng mà Hạo Tuấn à, tôi mong cậu suy nghĩ thật kỹ, giải pháp này tốt cho cậu và cả cô Tống, nếu không hai người chỉ có thể trở thành một cặp oan gia thôi.”

Nói xong, cô ta xoay người đi ra ngoài.

Căn phòng sách yên tĩnh trở lại, Đường Hạo Tuấn mệt mỏi nhắm mắt, anh đưa tay lên che mắt, ngăn lại ánh sáng chói lóa từ bóng đèn.

Sao anh lại không biết rời xa nhau mới là biện pháp tốt nhất cho cả hai?

Nhưng anh thực sự yêu cô, chỉ cần nghĩ đến việc xa nhau là anh cảm thấy không cam lòng.

Anh phải làm sao đây?

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, chuông điện thoại chợt reo lên.



Đường Hạo Tuấn bỏ tay xuống, cầm điện thoại lên liếc nhìn tên người gọi, để bên tai, giọng nói trầm thấp bất lực: “Có chuyện gì?”

“Tôi nghe Giai Nhi kể rằng quan hệ giữa cậu và Tống Vy đang không ổn hả?” Mạnh Ngọc hỏi.

Đường Hạo Tuấn không trả lời.

Mạnh Ngọc khịt mũi: “Xem ra là thật. Giai Nhi nói rằng mẹ của Tống Vy là hung thủ đã giết chết ba mẹ cậu. Có thật vậy không?”

“Là thật.” Yết hầu của Đường Hạo Tuấn khẽ nhúc nhích, lạnh lùng đáp lại.

Mạnh Ngọc đẩy kính: “Vậy thì tôi có thể hiểu được thái độ của cậu đối với Tống Vy. Dù sao thì thù giết ba mẹ rành rành ngay trước mắt, tình cảm của hai người không thể giống như trước kia. Nhưng cậu cũng không thể tiếp tục như này được, cậu tính giải quyết như thế nào?”

Đường Hạo Tuấn dựa lưng vào ghế, mờ mịt nhìn trần nhà: “Không biết.”

“Tôi cũng đoán vậy, dù sao thì cậu cũng yêu cô ấy sâu đậm đến thế mà.” Mạnh Ngọc cười nhẹ, sau đó nói: “Nhưng tốt nhất là nên giải quyết càng sớm càng tốt, nếu không sẽ không tốt cho cậu và Tống Vy, cả hai đứa trẻ nữa.”

“Không cần cậu nhắc.” Đường Hạo Tuấn vô cảm đáp lại.

Mạnh Ngọc nhún vai: “Nếu không phải thật sự xem cậu là bạn thì tôi đã không gọi điện thoại cho cậu rồi. Tóm lại, giải quyết càng sớm càng tốt, càng kéo dài sẽ càng không ổn. Còn nữa, người tiết lộ mẹ của Tống Vy là hung thủ giết hai bác chắc chắn phải có mục đích nào đó, nếu không thì sao lại tiết lộ vào ngay lúc này.”

“Tôi biết, Trình Hiệp vẫn đang điều tra.”

Chỉ là trước mắt vẫn chưa phát hiện được gì.

“Được rồi, không nói nữa. Tối nay có muốn uống một chút không? Tôi nghe Giai Nhi nói gần đây cậu rất áp lực.” Mạnh Ngọc mời.

Đường Hạo Tuấn mấp máy môi, muốn từ chối nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

Cúp máy, anh đặt điện thoại xuống, đứng dậy rời khỏi phòng sách.



Vừa mới đi tới đầu cầu thang thì nhìn thấy Tống Vy từ trên lầu đi lên.

Tống Vy cũng đang định tìm anh, vừa nhìn thấy anh, hai mắt liền sáng lên: “Hạo Tuấn, chờ đã.”

Sợ rằng anh sẽ phớt lờ mình, cô nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, không cho anh rời đi.

Đường Hạo Tuấn cũng không hất tay cô ra, khựng chân lại.

Tống Vy thở phào nhẹ nhõm: “Hạo Tuấn, em biết anh không muốn nói chuyện với em. Được thôi, chúng ta nói chuyện khác đi. Sáng nay em đã gửi cho anh một tin nhắn, em muốn cho anh biết một bí mật. Vốn dĩ em muốn tặng anh bí mật này như một món quà sinh nhật, nhưng bây giờ không thể đợi được nữa rồi.”

Nói rồi, cô hít một hơi thật sâu, đè nén sự căng thẳng trong lòng, nhìn anh chậm rãi nói: “Bí mật này là về hai đứa trẻ. Thật ra, bọn chúng chính là con ruột của anh.”

Đồng tử của Đường Hạo Tuấn co rút lại.

Con ruột của anh?

Sao có thể được?

Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Đường Hạo Tuấn, Tống Vy cúi đầu: “Em xin lỗi vì đã giấu anh chuyện này, bởi vì em sợ anh sẽ giành quyền nuôi hai đứa trẻ với em. Nhưng sau này chúng ta kết hôn, em vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nói cho anh biết, nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp, nên định làm quà sinh nhật cho anh. Không ngờ lại…”

“Em nghĩ anh sẽ tin sao?” Cô chưa kịp nói hết lời đã bị Đường Hạo Tuấn lạnh lùng cắt ngang.

Tống Vy sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh. Thấy ánh mắt châm chọc của anh, cô trừng mắt không thể tin được: “Hạo Tuấn, anh có ý gì? Anh cho rằng em đang nói dối anh sao?”

“Chẳng lẽ không phải vậy sao?” Đường Hạo Tuấn hất tay cô ra.

Tống Vy lắc đầu: “Đương nhiên không phải, lời em nói là sự thật, bọn trẻ thật sự là con anh. Năm năm trước, vào đêm đó...”

“Được rồi, bọn chúng có phải là con của anh hay không, anh biết rất rõ. Em cho rằng anh chưa làm xét nghiệm ADN sao?” Vẻ mỉa mai trong mắt Đường Hạo Tuấn càng đậm hơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv