Nghĩ như vậy, Tống Vy siết chặt tay, quyết định không giấu giếm nữa, thẳng thừng nói cho anh.
“Hạo Tuấn.” Tống Vy đi tới trước cửa nhà tắm, giơ tay gõ cửa: “Hạo Tuấn, em biết anh nghe được, em phải nói với anh một bí mật, liên quan tới thân phận của hai đứa trẻ, chúng thật sự là…”
Còn chưa nói xong, cửa đã bị Đường Hạo Tuấn mở ra.
Anh vẫn mặc quần áo chỉnh tề đi ra, không nhìn cô, trực tiếp lướt qua cô.
Trong lòng Tống Vy hoảng hốt, vội vàng quay người đi theo: “Hạo Tuấn, thật ra Hải Dương và Dĩnh Nhi…”
“Hôm nay anh ngủ ở phòng khách.” Đường Hạo Tuấn đột nhiên ngắt lời cô.
Sắc mặt Tống Vy trắng bệch: “Anh muốn chia phòng với em?”
Đường Hạo Tuấn không để ý tới cô, cầm một bộ vest chuẩn bị cho ngày mai rồi mở cửa đi ra ngoài.
Mãi tới khi nghe thấy tiếng đóng cửa, người Tống Vy run lên, cô mới hoàn hồn lại. Hai chân mềm nhũn, ngồi trên mặt đất, đôi mắt dại ra nhìn cửa phòng đóng chặt.
Anh… lại bỏ cô lại một mình để ngủ ở phòng khách!
Tống Vy cắn môi, hốc mắt dần đỏ lên.
Cô không rõ, rốt cuộc cô đã gây ra tội ác tày trời gì mà anh lại làm vậy với cô.
Có chuyện gì thì cứ nói đi. Đằng này anh không những không nói, mà còn bạo lực lạnh với cô.
Dựa vào cái gì chứ!
Tống Vy rất không cam lòng, quyết tâm muốn tìm Đường Hạo Tuấn hỏi cho rõ ràng. Anh không nói thì cô cũng phải cạy miệng anh để anh nói ra.
Nếu cô thật sự làm chuyện tội ác tày trời gì, cô cũng hy vọng anh có thể dứt khoát trừng phạt cô, chứ không phải bạo lực lạnh cô và hai đứa trẻ.
Nghĩ như vậy, Tống Vy vội vàng đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng sau khi ra ngoài, cô lập tức ngây người.
Biệt thự lớn như vậy, chỉ riêng phòng cho khách cũng có mười mấy phòng.
Cô cũng không biết rốt cuộc anh ở phòng nào, chẳng lẽ phải tìm từng phòng một?
Ánh mắt Tống Vy đảo qua một hàng phòng ở tầng ba, cuối cùng vẫn quyết định tìm ở từng phòng.
Phòng đầu tiên, không có.
Phòng thứ hai, cũng không có!
Khi Tống Vy chuẩn bị mở cửa phòng thứ ba, Lâm Giai Nhi đột nhiên đi từ dưới lầu lên, nhìn thấy sắc mặt Tống Vy có chút nhợt nhạt đứng ở cửa phòng khách, khóe môi khẽ cong lên, ngoài miệng lại nghi hoặc hỏi: “Cô Tống, muộn thế này không nghỉ ngơi còn tìm gì thế?”
Tống Vy không để ý tới cô ta, mở cửa căn phòng thứ ba.
Lâm Giai Nhi cũng không tức giận.
Cô ta nhìn ra, Tống Vy đã là chó mất chủ rồi, cô ta không thèm tức giận với một con chó mất chủ.
Dù hiện giờ có thể Hạo Tuấn vẫn bảo vệ Tống Vy, nhưng sau này Hạo Tuấn thấy càng nhiều chứng cứ, thái độ của anh đối với Tống Vy sẽ càng thêm lạnh nhạt, cuối cùng sẽ không bảo vệ nữa.
Đến lúc đó, Tống Vy sẽ bị đuổi ra ngoài!
Nghĩ vậy, khuôn mặt Lâm Giai Nhi đè nén kích động mở cửa phòng thứ năm ra, cố ý lớn giọng nói: “Hạo Tuấn, tôi vào nhé.”
Dứt lời, khóe mắt cô ta liếc nhìn Tống Vy với vẻ khiêu khích, vào phòng rồi đóng cửa lại.
Tống Vy nắm chặt tay nắm cửa phòng số ba, lòng hơi nhói đau.
Đường Hạo Tuấn bỏ lại cô tới ngủ ở phòng cho khách, không nói số phòng với người vợ là cô mà lại nói với Lâm Giai Nhi.
Nửa đêm nửa hôm còn để Lâm Giai Nhi vào, rốt cuộc anh đang nghĩ gì!