“Hạo Tuấn?” Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn lại bắt đầu thất thần, vẻ mặt quan tâm hỏi han: “Rốt cuộc anh làm sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đâu có.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt đáp lại một câu, vào số khởi động xe.
Tống Vy thấy anh không muốn nói, hơn nữa giọng điệu còn khá lạnh nhạt, khóe môi giật giật, cũng không hỏi nữa.
Hai đứa trẻ cảm thấy không khí giữa ba mẹ có chút kỳ lạ, liếc mắt nhìn nhau.
Chẳng lẽ ba mẹ cãi nhau à?
Trên đường, không khí giữa bốn người rất kỳ lạ, cũng rất nặng nề.
Tới khi về biệt thự, hai đứa trẻ mới thở phào.
“Bà Vương.” Dì Vương và Lâm Giai Nhi đứng ở cửa biệt thự nghênh đón.
Hai đứa trẻ xuống xe, lập tức chạy về phía dì Vương.
Còn Lâm Giai Nhi đứng bên cạnh, coi như không nhìn thấy.
Lâm Giai Nhi cũng không tức giận, không để ý tới hai đứa trẻ mà nhìn về phía Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng và ánh mắt phức tạp của Đường Hạo Tuấn, đôi môi mỏng của cô ta khẽ cong lên.
Xem ra Đường Hạo Tuấn đã xem được rồi, nếu không dáng vẻ sẽ không kỳ lạ như vậy.
Nhưng vì sao không trực tiếp thẳng thắn quyết liệt với Tống Vy chứ?
Lâm Giai Nhi không cam tâm nhìn về phía Tống Vy.
Tống Vy đang định cầm túi cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn cũng trực tiếp đưa cho cô.
Nhìn thấy hai người vẫn giống như thường ngày, Lâm Giai Nhi mím môi, trong lòng có chút không cam tâm.
Rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Không phải Đường Hạo Tuấn đã xem được video sao, sao còn đối xử với Tống Vy như vậy?
Lẽ nào anh cho rằng video là giả?
Nghĩ vậy, Lâm Giai Nhi cắn môi.
Nếu thật sự là như vậy, chỉ xem một video là chưa đủ, còn phải đưa ra thêm một vài bằng chứng nữa mới được.
Tóm lại, cô ta nhất định sẽ khiến quan hệ của Đường Hạo Tuấn và Tống Vy trở nên gay gắt mới không uổng công cô ta lấy ra chiếc video quý giá cất giữ nhiều năm như vậy.
Dù sao thì người quay video đó, cũng chính là cô ta…
Ánh mắt Lâm Giai Nhi âm trầm, không nghĩ tiếp nữa, nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đi tới gần, mỉm cười chào hỏi: “Hạo Tuấn, cô Tống, chào mừng trở về.”
“Cô Lâm.” Tống Vy gật đầu, nhàn nhạt đáp lại.
Đường Hạo Tuấn thấy Lâm Giai Nhi chỉ mặc hai chiếc áo mỏng, nhíu mày: “Sao mặc ít thế này?”
“Vừa rồi còn đang ở trong phòng khách, phòng khách không lạnh, thế nên không mặc thêm áo.” Lâm Giai Nhi vén tóc giả, cười trả lời.
“Đi thôi, vào trước đã.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, cất bước đi về phía biệt thự.
Lâm Giai Nhi theo sát ngay sau.
Lần này Đường Hạo Tuấn không nắm tay Tống Vy rồi dẫn cô đi vào cùng như thường ngày mà lựa chọn đi một mình.
Lâm Giai Nhi quay đầu nở một nụ cười sâu xa với Tống Vy, rồi quay đi nhanh như chớp, chạy bước nhỏ vài bước, sánh vai đi bên cạnh Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, đợi tôi với!”