Tống Vy bình tĩnh đối mặt với bà ta: “Thật xin lỗi, bác gái. Sợ là cháu không thể đồng ý chuyện này.”
Bà Đường lập tức trầm mặt xuống, giọng nói cũng trở nên chói tai hơn: “Không đồng ý?”
“Không sai.” Tống Vy nhích sang bên cạnh một bước, kéo giãn khoảng cách với bà ta: “Tôi không rõ bà Đường có biết tại sao Đường Hạo Minh lại bị chồng tôi lùng bắt hay không. Bây giờ tôi sẽ nói cho bà biết, là vì anh ta đã bắt cóc tôi.”
“Nhưng bây giờ cô vẫn bình an vô sự đấy thôi?” Bà Đương đanh mặt hỏi.
Tống Vy thực sự bị tam quan vặn vẹo của bà ta làm tức quá hóa cười: “Bây giờ tôi không sao, là bởi vì chồng tôi đã cứu được tôi về, nhưng không có nghĩa là tôi chưa từng bị bắt cóc. Bác hiểu chứ, thưa bác gái?”
Vẻ mặt bà Đường biến hóa không ngừng: “Cho dù cô đã từng bị bắt cóc, nhưng bây giờ cô không sao, vì sao cô lại không thể khoan hồng đại lượng, tha cho Hạo Minh một con đường chứ?”
Khoan hồng đại lượng?
Tống Vy thật sự bật cười.
“Bà Đường.” Cô sửa lại xưng hô: “Thứ lỗi cho tôi không cao thượng được như vậy. Dựa vào đâu mà tôi phải tha thứ cho một người muốn làm hại tôi? Bà Đường lấy chuyện này ra ép buộc tôi, vậy thì thứ cho tôi được hỏi, nếu có người làm như vậy với bà, bà sẽ không so đo mà thư thứ cho người đó sao?”
Bà Đường nghẹn họng trước câu hỏi này, biểu cảm có phần khó coi, cảm thấy Tống Vy đang cố ý làm khó dễ bà ta, lúc này giọng điệu cũng trở nên gắt gỏng: “Tức là dù nói gì đi chăng nữa cô cũng không đồng ý?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.
Bà Đường hừ lạnh: “Không ngờ lòng dạ cô lại nhỏ nhen như thế, cũng không biết rốt cuộc Hạo Tuấn coi trọng điểm gì ở cô, sao lại cưới cô về nữa.”
“Vậy bà phải đi hỏi Hạo Tuấn thôi. Không chỉ hỏi Hạo Tuấn chuyện này mà ngay cả chuyện bỏ qua cho Đường Hạo Minh, bà cũng nên đi khuyên Hạo Tuấn. Dù sao cũng là Hạo Tuấn muốn bắt Đường Hạo Minh chứ không phải tôi, cho nên bà Đường tới tìm tôi là vô ích.” Tống Vy bưng chén nước lên, uống một ngụm, thản nhiên nói.
Bà Đường không vừa lòng, trừng mắt nhìn cô: “Nhưng cô là vợ của Hạo Tuấn, cô khuyên nhất định nó sẽ nghe.”
“Rất xin lỗi, bà Đường. Tôi không có nghĩa vụ đó.” Tống Vy không hề bị lay động.
Bà Đường tức đến hổn hển: “Cô thật sự không chịu?”
Tống Vy gật đầu: “Không sai!”
“Cô…” Mặt bà Đường đỏ rần rần vì tức.
Lúc này, một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên: “Cô Tống, tốt xấu gì bà Đường cũng là bác dâu của cô. Cô đối xử với bà ấy như thế, sợ là không được hay cho lắm đâu?”
Lâm Giai Nhi từ trên lầu xuống, đi về phía này.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Vy sa sầm lại: “Cô Lâm, hình như chuyện này không liên quan gì tới cô thì phải?”
“Đúng là không liên quan đến tôi, chỉ là thái độ của cô đối với Bà Đường khiến tôi cảm thấy không vừa mắt.” Lâm Giai Nhi nói, đi tới trước mặt bà Đường: “Bà Đường, đã lâu không gặp.”
Bà Đường nhìn cô ta, trong chốc lát không nhớ ra được: “Cô là?”
“Tôi là Lâm Giai Nhi đây, bà quên rồi à?” Lâm Giai Nhi cười trả lời.
Lần này cuối cùng bà Đường cũng đã nhớ ra: “Là cô à, tôi nghe nói cô đã tỉnh lại lâu rồi, không ngờ lại là thật. Nhưng sao cô lại ở đây?”
“Tôi ở nhờ chỗ Hạo Tuấn.” Lâm Giai Nhi nói.