“Mợ chủ thật sự ở đây sao?” Trình Hiệp kinh ngạc thốt lên.
Đường Hạo Tuấn siết chặt hai nắm tay: “Cô ấy đâu rồi?”
“Ở trong nhà.” Người phụ nữ trung niên chỉ vào trong nhà.
Đường Hạo Tuấn không rảnh lo lắng liệu bên trong có bẫy hay không, anh lao thẳng vào trong phòng.
Trình Hiệp lo lắng cho sự an toàn của anh, cũng vội vàng qua đó.
Vừa bước vào phòng, Đường Hạo Tuấn đã nhìn thấy Tống Vy đang nằm trên chiếc ghế sô pha hơi cũ kỹ, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, đang nhắm mắt hôn mê.
Đôi chân dài sải bước, thoáng cái đã đến trước sô pha, trực tiếp ôm người phụ nữ đang nằm trên đó lên, đầu ghé sát vào trước ngực, sau khi nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực của cô, cơ thể căng cứng của anh mới thả lỏng.
Sau đó anh anh lại vùi đầu vào hõm vai cô, ôm chặt lấy Tống Vy vào trong lòng.
Cô dựa vào trong lòng anh không hề động đậy, còn thân mình của Đường Hạo Tuấn lại khẽ run lên.
Trình Hiệp cảm nhận được nỗi sợ hãi của anh, trong lòng tỏ ra khá kinh ngạc.
Tổng giám đốc thật sự sợ hãi liệu có phải mợ chủ đang ở trước mặt mình hay không?
Có thể thấy tình yêu này sâu đậm đến mức nào!
“Mợ chủ sao rồi ạ?” Trình Hiệp không quấy rầy cuộc hội ngộ của hai người họ, quay lại hỏi người phụ nữ trung niên đi vào cùng.
Chị ta cười ha hả, trả lời: “Yên tâm đi, cô ấy không sao cả, tôi đã tìm bác sĩ khám cho cô ấy rồi. Cô ấy chỉ bị một vài vết thương do té ngã, trầy da thôi, những thứ khác không có vấn đề gì.”
“Vậy sao mợ chủ lại hôn mê?”
“Cô ấy đói quá nên mất sức, bác sĩ đã tiêm một mũi dinh dưỡng cho cô ấy rồi, ngủ một giấc là khỏi thôi.”
“Như vậy à, vậy thì tốt quá rồi.” Trình Hiệp thở phào nhẹ nhõm.
Đường Hạo Tuấn hôn lên vầng trán của Tống Vy, nhẹ nhàng đặt cô trở lại sô pha sau đó đứng dậy, nhìn người phụ nữ trung niên với ánh mắt sắc bén: “Đường Hạo Minh đâu rồi?”
“Hả?” Người phụ nữ trung niên hơi sửng sốt.
Trình Hiệp cười giải thích: “Chính là người đàn ông đã đưa mợ chủ đến đây.”
“Ồ, anh nói anh ta ấy hả.” Chị ta vỗ đầu: “Không phải anh ta đưa cô Tống Vy đến đây mà là cô ấy đưa anh ta tới. Tay chân của anh ta đã bị gãy cả rồi, bị thương không nhẹ, cô Tống đưa anh ta đến tận đây mới mất sức rồi bị ngất.”
“Đường Hạo Minh!” Đường Hạo Tuấn nghiến răng nghiến lợi rít ra ba chữ này, sát ý vô tận toát ra từ trong mắt.
Người phụ nữ trung niên bị anh dọa sợ run lập cập.
Người đàn ông này có thân phận gì vậy, sao khí thế lại đáng sợ thế?
“Vậy bây giờ anh ta ở đâu?” Trình Hiệp lại hỏi tiếp.
Chị ta lấy lại bình tĩnh rồi trả lời: “Anh ta đã đi rồi, anh ta cho gia đình chúng tôi chín trăm triệu, kêu chúng tôi chăm sóc cho cô Tống Vy, sau đó đưa anh ta lên trấn trên.”
“Tổng giám đốc, có vẻ như anh ta đã biết sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm tới, cho nên đã chạy trước một bước rồi.” Trình hiệp nhìn về phía Đường Hạo Tuấn.
Khắp người Đường Hạo Tuấn đều là khí lạnh: “Anh ta có chạy đằng trời, tôi nhất định có thể bắt được anh ta.”