Ánh mắt dì Vương thoáng động, cười trả lời: “Có khi bọn họ còn đang hẹn hò ở bên ngoài, phải muộn mới về. Nếu như cô Lâm buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước đi.”
Lâm Giai Nhi nhận ra dì Vương đang nói dối, trong mắt xẹt qua vẻ u ám, thoáng cái đã biến mất: “Được, vậy tôi lên lầu trước đây, dì Vương cũng mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Dì Vương gật đầu.
Lâm Giai Nhi quay người đi lên lầu.
Nhưng lúc lên đến lầu hai, cô ta lại lặng lẽ nấp vào khúc ngoặt chỗ cầu thang.
Dưới lầu, Tống Dĩnh Nhi thức dậy trong vòng tay của dì Vương, đôi mắt đã khóc đến mức sưng đỏ.
Dì Vương nhìn mà cảm thấy vô cùng đau lòng, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé rồi thổi mắt cho cô bé.
Tống Dĩnh Nhi hỏi trong tiếng nức nở: “Bà Vương ơi, mẹ con sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không ạ?”
“Đúng rồi, không có việc gì đâu. Không phải ba con đã đi cứu mẹ con rồi sao, Dĩnh Nhi chỉ cần ở trong nhà là được.” Dì Vương vuốt mái tóc mềm mại của cô bé an ủi.
Tống Dĩnh Nhi cắn môi: “Nhưng mà con vẫn cảm thấy lo lắng quá.”
“Đừng lo lắng.” Dì Vương dịu dàng nói: “Tin tưởng ba con. Ba con nhất định sẽ đưa mẹ con về.”
Tống Dĩnh Nhi gật gật đầu, dạ hai tiếng.
Dì Vương lại nói: “Buồn ngủ không? Bà Vương dắt con về phòng ngủ nha? Nói không chừng, đến khi con tỉnh dậy là ba và mẹ đã trở lại rồi đấy.”
“Còn không muốn.” Tống Dĩnh Nhi lắc lắc cái đầu bé nhỏ: “Con không ngủ, con muốn chờ thêm một chút nữa.”
“Cũng được.” Dì Vương biết cô bé cảm thấy không yên lòng nên cũng không khuyên nhủ, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, đợi một lát nữa thì đợi một lát nữa vậy.
Ở khúc ngoặt chỗ lầu hai, Lâm Giai Nhi nghe hết cuộc nói chuyện của dì Vương và Tống Dĩnh Nhi, bàn tay đặt trên lan can chợt nắm chặt lại, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Tống Vy xảy ra chuyện, thảo nào trễ như vậy mà vẫn chưa trở về.
Đây thật sự là chuyện đáng vui mừng.
Dù cô ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nhìn con nhóc chết tiệt kia đang khóc thảm như vậy ở dưới lầu, và cả ánh mắt tràn đầy lo lắng của bà già Vương kia nữa, chắc hẳn không phải là một chuyện nhỏ.
Nếu như Tống Vy không thể trở về nữa thì tốt biết bao.
Trong đầu Lâm Giai Nhi xuất hiện một ý nghĩ đen tối.
Trên phòng sách ở lầu ba, Tống Hải Dương ngồi trước máy vi tính, đôi bàn tay nhỏ nhắn gõ liên tục trên bàn phím, càng gõ, khuôn mặt nhỏ bé non nớt lại càng trở nên nghiêm túc.
Sau một phút đồng hồ, Tống Hải Dương dần dần dừng lại động tác gõ bàn phím, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại, đôi mắt đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, sắp sửa rơi xuống.
Cậu hít sâu một hơi, hít mũi một cái, kiềm chế sự xúc động muốn bật khóc, cầm lấy chiếc bộ đam ở bên cạnh lên, nói: “Ba, con không tìm được mẹ.”
“Là sao?” Con ngươi của Đường Hạo Tuấn đột nhiên co lại.
Giọng nói của Tống Hải Dương nghẹn ngào trả lời: “Thiết bị theo dõi của mẹ đã bị hỏng rồi, con không thể tìm được vị trí của mẹ hức hức...”
Giờ phút này, một đứa trẻ vẫn luôn kiên cường, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà bật khóc.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng khóc của con trai, trái tim cũng trở nên căng thẳng.
Anh nắm chặt điện thoại vệ tinh ở trong tay, cố nén nỗi lo lắng đối với Tống Vy, cố gắng hết sức có thể để dịu dàng an ủi con trai: “Không sao đâu, ba sẽ tìm được mẹ, chắc chắn!”