Nói xong, anh ta kêu đội tìm kiếm cứu nạn giải tán, sau đó đỡ Đường Hạo Tuấn đi xuống núi.
Tất cả đều phải ra khỏi núi trước khi trời đổ mưa, nếu không sẽ bị lạc đường và gặp tai nạn.
Nhóm người nhanh chóng rời khỏi khu rừng.
Phía bên kia khu rừng, Tống Vy đang nằm trên một bãi cỏ.
Quần áo của cô nát bươm, trên mặt, tay và chân đều có những vết sẹo kinh khủng, vết rách và vết xước chằng chịt khắp nơi, máu tươi loang đỏ khắp quần áo xung quanh vết thương.
Tách!
Một giọt mưa nhỏ xuống, rơi đúng mặt cô, khiến cô chợt tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, thấy những hạt mưa dày đặc từ trên trời rơi xuống, chẳng mấy chốc đã làm ướt tóc và quần áo của cô.
Tống Vy run lên, định chống người đứng dậy.
Nhưng rồi khi cô vừa động đậy, khắp người đã truyền đến cơn đau dữ dội, đau đến mức cô phải kêu lên.
“Đau quá...” Tống Vy nâng cánh tay lên, nhìn vết thương trên tay mình, ký ức trong đầu lập tức ùa về.
Cô nhớ mình đã bị Đường Hạo Minh bắt cóc, sau đó Đường Hạo Tuấn đến cứu cô.
Nhưng vào giây phút cuối cùng, Đường Hạo Minh đột nhiên muốn chết cùng với cô, sau đó anh ta kéo cô cùng nhảy xuống vách núi.
Vậy bây giờ cô đang ở dưới vách núi sao?
Tống Vy lại ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trời đang đêm lại mưa tầm tã, cô không nhìn thấy gì bèn vội cúi đầu xuống.
Vừa cúi đầu, cô chợt nhìn thấy một người nằm trên mặt đất ở phía đối diện cách đó không xa.
Đường Hạo Minh!
Mặc dù cô không thể nhìn thấy dáng vẻ của người kia, nhưng cô chắc chắn đó là Đường Hạo Minh.
Bởi vì chỉ có hai người bọn họ nhảy khỏi vách đá.
Tống Vy chịu đựng cơn đau dữ dội khắp người, cố gắng đứng dậy. Bình thường đây chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lúc này cô gần như phải dùng hết sức lực của mình.
Cô bám vào một thân cây bên cạnh để giữ vững cơ thể, không để mình ngã thêm lần nữa.
“Không được rồi, phải tìm chỗ trú mưa thôi.” Tống Vy thở hổn hển, chịu đựng đau đớn.
Cô không thể nghĩ được đến việc làm sao mình còn sống sót mà không bị gãy tay hay gãy chân.
Tình hình hiện tại không cho cô thời gian suy nghĩ. Cô phải tìm một chỗ để trú mưa, nếu không nhất định sẽ chết cóng.
Tống Vy nhìn trái nhìn phải, nhưng hoàn toàn không thấy rõ xung quanh nên chỉ có thể lờ mờ xác định phương hướng, mò mẫm thử vận may.
Cô vừa đi được hai bước thì chợt nghĩ tới điều gì đó, vậy là bèn dừng lại, quay đầu nhìn Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh vẫn nằm đó bất động, không biết còn sống hay đã chết.
Tống Vy do dự vài giây, sau đó xoay người đi về phía anh ta.
Lương tâm còn sót lại trong lòng khiến cô không thể bỏ mặc Đường Hạo Minh như thế này mà đi được.
Vì vậy, cho dù Đường Hạo Minh sống hay chết, cô cũng không thể bỏ mặc anh ta ở đây.
Tống Vy khó khăn bước đến chỗ Đường Hạo Minh, đau đớn ngồi xổm xuống, đưa tay về phía anh ta.
Chạm vào cơ thể vẫn còn ấm áp của Đường Hạo Minh, Tống Vy bỗng trở nên vui mừng, vội vàng thăm dò hơi thở của anh ta.
“Còn thở!” Tống Vy ngạc nhiên bật cười, sau đó ra sức lay người Đường Hạo Minh: “Đường Hạo Minh, tỉnh lại đi!”
Đường Hạo Minh vẫn bất động, không hề tỉnh lại.
Tống Vy không nhìn rõ lúc này anh ta bị thương như thế nào, nhưng mưa ướt hết mà cũng không tỉnh lại, chắc chắn anh ta còn bị thương nặng hơn cô.
Không còn cách nào khác, Tống Vy chỉ có thể dựng người anh ta lên rồi đỡ anh ta đi tìm chỗ trú mưa.