Sau khi cửa văn phòng được đóng lại một lần nữa, Đường Hạo Tuấn ném tài liệu sang một bên: “Chuyện gì thế?”
Trình Hiệp bóp bóp nắm tay, hít một hơi thật sâu trả lời: “Tổng giám đốc, mợ chủ đã bị người khác bắt đi rồi.”
Con ngươi của Đường Hạo Tuấn co lại: “Cậu nói cái gì?”
“Mợ chủ đã bị bắt cóc rồi ạ!” Trình Hiệp lặp lại một lần nữa, đồng thời kể lại chi tiết toàn bộ những lời nói ban nãy của Giang Hạ.
Đường Hạo Tuấn nghe xong, sắc mặt trở nên âm trầm đến đáng sợ, đáy mắt cũng bắn ra một tia sát ý: “Ai làm?”
“Không biết, trước mắt vẫn chưa có manh mối thể hiện ai đưa mợ chủ đi. Giang Hạ đã báo cảnh sát rồi. Tổng giám đốc, chúng ta cũng phái người đi tìm thôi.”
“Đi. Tới đồn cảnh sát trước đã. Họ có camera, có thể dựa vào camera tìm ra tuyến đường chiếc xe đưa Tống Vy đi.” Đường Hạo Tuấn đứng dậy, cầm điện thoại di động trên bàn rồi ra khỏi văn phòng.
Trình Hiệp vội vàng đuổi theo.
Trên xe, Đường Hạo Tuấn thử gọi điện thoại cho Tống Vy.
Nhưng không có ai bắt máy.
Đường Hạo Tuấn cũng không bất ngờ với kết quả này. Nếu đã bắt cóc Tống Vy thì nhất định sẽ tắt hết mọi thiết bị điện tử trên người cô.
Dù sao thì bây giờ internet phát triển, chỉ cần có thiết bị điện tử trên người là có thể tìm thấy đối phương.
Đường Hạo Tuấn nắm chặt điện thoại, sắc mặt lạnh lẽo khó coi, trong lòng lại càng lo lắng, bất an.
Lần trước Tống Vy bị bắt cóc, suýt chút nữa mất mạng, cũng khiến anh sợ tới mất hồn.
Lần này, không biết lại phải trải qua những gì đây.
“Đi, điều tra xem vợ chồng Tống Huy Khanh có gì khác thường không.” Đường Hạo Tuấn nghiến răng, lạnh lùng ra lệnh.
Trình Hiệp nhìn anh: “Tổng giám đốc, anh cảm thấy, chuyện của mợ chủ lần này là do vợ chồng Tống Huy Khanh làm sao?”
“Cụ thể là ai còn chưa biết, nhưng bọn họ đáng nghi.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ cho người đi điều tra.”
Dứt lời, Trình Hiệp lấy điện thoại liên hệ cho người đi điều tra hai người Tống Huy Khanh và Tô Thu.
Lúc này đã tới đồn cảnh sát.
Đường Hạo Tuấn xuống xe đi vào.
Giang Hạ cũng ở bên trong, thấy anh tới liền vội vàng chạy qua: “Tổng giám đốc Đường, anh nhất định phải cứu Vy Vy nhé.”
“Cô ấy là vợ tôi, đương nhiên tôi sẽ cứu cô ấy.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô ấy rồi đáp lại một câu.
Giang Hạ nắm chặt hai tay lại với nhau, thở phào một hơi: “Thế thì tốt, thế thì tốt.”
“Tôi nghe Trình Hiệp nói cô suýt nữa bị đụng xe, không sao chứ?” Đường Hạo Tuấn đột nhiên hỏi một câu.
Cô gái này là bạn Tống Vy, đi lấy đồ chuyển phát nhanh cùng Tống Vy.
Nếu đối phương không đưa cô ấy đi cùng, rõ ràng chứng tỏ mục tiêu chỉ có một mình Tống Vy, suýt nữa bị đụng xe cũng là do Tống Vy liên lụy, nếu cô ấy bị thương, Tống Vy chắc chắn sẽ áy náy.
Giang Hạ hơi ngạc nhiên lắc đầu: “Tôi không sao. Chiếc xe đó sắp đụng trúng tôi thì đột nhiên lại quay đầu bỏ đi.”
“Thế thì tốt.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không hỏi nữa mà đi tới trước mặt một cảnh sát, dò hỏi tình hình.
Cảnh sát nói, đã xác định tất cả camera giám sát xung quanh, tin rằng sẽ nhanh chóng tìm ra tuyến đường.
Đợi khoảng vài phút, bản đồ tuyến đường hiện ra.
Nhưng có tin không tốt, đó là có hai bản đồ tuyến đường.
“Sao lại có hai đường chứ?” Giang Hạ nhíu mày, cực kỳ khó hiểu.
Trình Hiệp đẩy gọng kính: “Chắc là chiếc xe đưa mợ chủ đi và chiếc xe đâm cô đã tách ra sau khi ra khỏi bãi đỗ xe. Xem ra người đứng phía sau cũng sớm đoán ra được chúng ta sẽ xem camera để xác định tuyến đường, cho nên mới chia ra, để chúng ta không biết rốt cuộc mợ chủ ở trên chiếc xe nào.”
“Không sai, hai chiếc xe đó đều màu đen, còn không có biển số, một khi tách ra sẽ rất khó xác định vị trí của con tin.” Cảnh sát ngồi trước màn hình máy tính gật đầu nói tiếp một câu.
Đường Hạo Tuấn nắm chặt hai bản đồ tuyến đường trong tay: “Thế thì chia nhau ra đuổi theo!”
“E là không được.” Cảnh sát lắc đầu: “Hai chiếc xe này đều lái ra bên ngoài thành phố, hơn nữa dựa theo con đường mà họ đi, thêm mười mấy km nữa sẽ không có camera, thế nên chúng ta không thể xác định tuyến đường kế tiếp.”
“Vậy thì khả năng tìm được Vy Vy sẽ càng thấp?” Sắc mặt Giang Hạ trắng bệch.