Nói xong, anh ta nhấp một ngụm rượu rồi đứng lên, đút tay vào túi quần, đi qua người đàn ông trung niên kia rồi ra khỏi phòng nghỉ.
Vừa ra ngoài, biểu cảm trên mặt anh ta lại biến mất lần nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Từ bỏ anh ta, không cần anh ta nữa?
Ha, cái tình cảm rẻ tiền đấy thì anh ta có thiết tha gì đâu.
Kiều Phàm nhếch miệng cười lạnh lùng.
Bỗng có một người đàn ông cao to đi ra từ góc rẽ.
Người đàn ông mặc một bộ vest màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo dạ dài cũng màu đen, trông vô cùng khí thế.
Nhưng trên khuôn mặt điển trai ấy cũng không có mảy may cảm xúc.
Người đàn ông đó chính là Đường Hạo Tuấn vừa đi gặp William về.
Anh không ngờ trên đường về phòng nghỉ của yến tiệc sẽ tình cờ gặp Kiều Phàm như vậy.
Nhưng Đường Hạo Tuấn cũng không nói gì, chỉ dửng dưng nhìn Kiều Phàm rồi đi qua anh ta.
Cả Kiều Phàm cũng vậy.
Hai người đàn ông như hai người xa lạ không quen biết nhau, cũng không định nói chuyện.
Đường Hạo Tuấn tìm thấy Tống Vy trong yến tiếc.
Lúc đó, Tống Vy vừa mới ra khỏi phòng vệ sinh cùng Giang Hạ.
Sau khi ra ngoài, Giang Hạ bắt đầu uống rượu liên tục, uống được mấy ly đã say rồi, say đến nghiêng ngả dựa cả vào người cô nhưng trong tay vẫn cứ cầm khư khư ly rượu.
Thấy vậy, khuôn mặt điển trai của Đường Hạo Tuấn tối sầm lại, bảo người đến kéo Giang Hạ ra.
Tống Vy ngăn cản: “Được rồi mà, cứ để yên đi. Giờ cô ấy rất dựa dẫm vào em, kéo cô ấy ra, nhỡ cô ấy say khướt làm loạn thì biết làm sao bây giờ?”
Đây là lễ trưởng thành của công chúa nhỏ đấy.
Vừa rồi Giang Hạ làm thế kia đã mất thể diện lắm rồi, nhỡ lại làm loạn nữa thì không đơn giản chỉ là mất thể diện không đâu, còn có thể nghiêm trọng đến nỗi làm hỏng lễ trưởng thành của công chúa nhỏ mất.
Đường Hạo Tuấn cũng hiểu nên dù trong lòng không muốn Giang Hạ dựa vào vợ mình nhưng cũng chỉ đành lạnh lùng nhẫn nhịn.
“Đi nào, về khách sạn thôi.” Đường Hạo Tuấn nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Tống Vy “ừ” một tiếng: “Để em nhắn cho Châu Ánh đã, bảo cô ấy rằng chúng ta về trước.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Châu Ánh xong lại chật vật đỡ Giang Hạ đứng dậy.
Đường Hạo Tuấn không định đỡ giúp, Tống Vy cũng không định để anh đỡ giúp.
Dù sao thì Giang Hạ cũng là bạn thân của cô. Đường Hạo Tuấn không thể chạm vào, mà cô cũng không thích để anh chạm vào.
Vậy nên Tống Vy chỉ đành cắn răng tự đỡ Giang Hạ vào trong xe.
Chẳng bao lâu đã về đến khách sạn.
Tống Vy lấy thẻ phòng ở trong túi xách của Giang Hạ ra, quay đầu sang nói với người đàn ông: “Ông xã, anh cứ về phòng trước đi, em chăm sóc cho Giang Hạ xong sẽ về sau.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, mở cửa phòng mình ra đi vào.
Tống Vy cũng dùng thẻ phòng mở cửa phòng đối diện ra.
Vào trong, Tống Vy đỡ Giang Hạ đến giường, còn mình thì ngồi ở mép giường nghỉ ngơi.
Mệt quá đi mất!
Tống Vy nhìn Giang Hạ say đến bất tỉnh, miệng còn lẩm bẩm thì chỉ cảm thấy nhức cả đầu.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tống Vy đứng dậy vào phòng tắm lấy chậu nước, dùng khăn lông lau mặt rồi thay quần áo ngủ cho Giang Hạ.
Làm xong hết, Tống Vy để Giang Hạ nằm gọn trong chăn, chuẩn bị trở về.
Bỗng Giang Hạ khóc ầm lên: “Đừng đi mà hu hu hu…”
Tống Vy dừng bước: “Giang Hạ, cậu sao thế?”
Giang Hạ khóc to hơn: “Đừng đi mà, em sợ lắm, anh ở lại cạnh em được không?”
“Giang Hạ, cậu muốn ai ở cạnh cậu cơ?” Tống Vy cúi xuống nhìn cô ta.
Trong lòng cô cảm thấy chắc hẳn là gọi Kiều Phàm rồi.