Tống Vy dở khóc dở cười: “Không cần đâu ông xã, gót chân em chỉ bị xước da thôi, chứ đâu phải là trẹo chân không đi được đâu. Bây giờ gót chân đã bôi thuốc rồi, em có thể tự đi được.”
Sợ anh không tin, cô còn cố ý đi mấy bước ở trong phòng.
Lúc này Đường Hạo Tuấn mới buông tay xuống từ bỏ.
Hai người đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, đi tới ban công của sảnh tiệc.
Từ đằng xa Tống Vy đã trông thấy bóng dáng của Kiều Phàm cùng với người phụ nữ ở bên cạnh anh ta.
Người phụ nữ kia có mái tóc vàng, dáng người mảnh mai, là một người đẹp phương Tây điển hình.
Tống Vy nhận ra người phụ nữ kia, là Annie Hill.
Không ngờ Annie Hill lại còn có thể theo đuổi Kiều Phàm đến mức độ này. Hiện tại hai người đang dựa sát vào nhau, không phải đã ở bên nhau thật đấy chứ?
Tống Vy ngẫm nghĩ sau đó nhíu mày đi tới: “ Kiều Phàm, đã lâu không gặp.”
Kiều Phàm dịu dàng gật đầu mỉm cười với cô: “Vy Vy, đã lâu không gặp, gần đây em có khỏe không?”
Kiều Phàm hỏi.
Còn Đường Hạo Tuấn bên cạnh cô, anh ta làm bộ không nhìn thấy.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày, không nói gì.
“Rất khỏe, còn anh thì sao?” Tống Vy nhìn về phía Annie bên cạnh Kiều Phàm: “Anh đã ở bên cô Annie rồi hả?”
Câu này khiến cho Giang Hạ đứng ở một bên siết chặt tay lại, cúi gằm mặt xuống.
Trần Châu Ánh đang đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng vỗ vai Giang Hạ an ủi cô ấy.
Kiều Phàm liếc nhìn cô ấy nhưng không thèm để ý, đẩy mắt kính rồi cười nói: “Không phải, có điều...”
Tống Vy và Giang Hạ đang định tỏ ra vui vẻ thì lại bị câu này làm cho lo lắng, đề phòng.
“Có điều gì thế?” Tống Vy hỏi.
Dáng vẻ này của cô giống hệt bạn gái đang chất vấn bạn trai.
Nếu không phải Đường Hạo Tuấn biết cô làm như vậy là vì Giang Hạ, chắc chắn anh sẽ ra mặt ngăn cản.
Dẫu sao, anh mới là người chồng đích thực của cô.
“Có điều cô Annie rất thú vị, có thể cân nhắc xem có ở nên bên nhau hay không?” Kiều Phàm nói xong, nhìn về phía Annie.
Annie ngạc nhiên mừng rỡ đến choáng váng, nắm lấy tay Kiều Phàm kích động hỏi: “Bác sĩ Kiều, anh cảm thấy em rất tốt, muốn ở bên em thật sao?”
Kiều Phàm rút tay về: “Chờ tôi cân nhắc kỹ đã. Biết đâu đấy.”
“Vâng, vâng. Vậy anh cứ suy nghĩ thật kỹ đi. Không vội đâu mà.” Annie vui vẻ đến mức sắp khóc.
Giang Hạ cắn chặt môi dưới, cánh môi sắp bị chính cô ấy cắn nát rồi.
Người đàn ông cô ấy yêu nhiều năm như vậy, rõ ràng biết tình cảm của cô ấy nhưng lại không thèm để ý, còn làm tổn thương trái tim cô ấy hết lần này đến lần khác, thà ở bên người phụ nữ khác cũng không cần cô ấy.
Ha, thật sự quá châm biếm!
Giang Hạ ngửa đầu cười tự giễu, sau đó xoay người rời khỏi ban công.
“Giang Hạ!” Trần Châu Ánh đưa tay ra, gọi cô ấy.
Tống Vy gật đầu với Trần Châu Ánh: “Châu Ánh, cậu cứ đi tìm Giang Hạ trước đi.”
“Được, vậy tớ đi đây.” Trần Châu Ánh hiểu cô có ý gì, cô đang lo lắng Giang Hạ có thể sẽ làm ra chuyện điên rồ, cho nên mới kêu cô ấy đi an ủi Giang Hạ.
Trần Châu Ánh đi rồi, giờ chỉ còn lại bốn người Tống Vy, Đường Hạo Tuấn, Kiều Phàm cùng Annie.
Kiều Phàm nhìn đôi trai gái ở đối diện, trong mắt chợt thoáng qua vẻ u ám rất khó nắm bắt, ngay sau đó đã biến mất tăm: “Vy Vy, thấy tình cảm của em và tổng giám đốc Đường tốt như vậy, tôi yên tâm rồi.”