Tống Vy và Trần Châu Ánh nhìn nhau.
Trần Châu Ánh trả lời: “Nếu là đồ trang sức, gia công cùng lúc cả năm món thì trễ nhất là nửa tháng.”
Tống Vy cũng mở miệng theo: “Lễ phục cũng như vậy.”
“Tốt, vậy tôi chờ ở đây nửa tháng, đến khi làm xong lễ phục và đồ trang sức thì tôi sẽ mang hết về nước.” Nói xong, công chúa nhỏ phất tay với quản gia phía sau lưng.
Quản gia đưa cho Tống Vy và Trần Châu Ánh mỗi người một tấm thiệp mời.
Đây là thiệp mời lễ trưởng thành của công chúa nhỏ, muốn mời các cô cùng tham gia.
“Mọi người đều biết, tài nguyên khoáng sản nước tôi rất phong phú, cũng là đất nước của đá quý, cho nên tôi cũng mời rất nhiều nhà thiết kế trang sức và nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, các cô đi cũng có thể kết bạn với một vài người cùng ngành.” Công chúa nhỏ uống trà rồi nói.
Tống Vy nghe vậy, đột nhiên thấy rất mong đợi bữa tiệc này, cùng Trần Châu Ánh trả lời rằng sẽ đi.
Rời khỏi phòng tổng thống, lúc này Giang Hạ mới vội vã chạy tới.
Nhìn thấy hai người, Giang Hạ bỗng cất tiếng than, nhíu mày: “Các cậu gặp mặt xong rồi hả?”
“Đúng vậy.” Tống Vy nhìn Giang Hạ đầy thương cảm: “Ai bảo cậu tới muộn?”
“Tớ cũng không muốn, tắc đường mà.” Vẻ mặt Giang Hạ rầu rĩ.
Tống Vy buồn cười lắc đầu, sau đó đưa thiệp mời ra: “Được rồi, không phải buồn. Nửa tháng sau tớ dẫn cậu đi tham gia bữa tiệc của công chúa nhỏ, không phải là có thể gặp được rồi sao, còn có thể gặp được rất nhiều ông lớn trong giới nữa.”
Hai mắt Giang Hạ sáng ngời, lập tức mở thiệp mời ra: “Tuyệt vời! Cám ơn cậu, Vy Vy.”
“Đừng khách sáo.” Tống Vy cười.
Rời khỏi khách sạn, Trần Châu Ánh chia tay hai người ở ngay cửa.
Tống Vy và Giang Hạ cùng trở về công ty.
Đến chiều, Đường Hạo Tuấn gọi điện thoại tới, bảo cô tự đón hai đứa trẻ về trước, anh còn phải họp nên không đi được.
Tất nhiên Tống Vy không nói gì thêm, lập tức đồng ý.
Sau khi tan làm cô đi đón hai đứa trẻ về nhà.
Trở lại biệt thự. Trong căn biệt thự yên tĩnh chỉ có dì Vương đang bận bịu.
Tống Vy để hai đứa trẻ đi lên tầng chơi trước, sau đó mới hỏi dì Vương: “Dì Vương, cô Lâm không có ở đây ạ?”
“Cô ấy được bác sĩ Mạnh đón đi hẹn hò rồi.” Dì Vương cười trả lời.
Đối với chuyện Lâm Giai Nhi và Mạnh Ngọc ở bên nhau, bà cũng cảm thấy vui lây.
Dẫu sao thì cậu chủ đã kết hôn, vậy mà Lâm Giai Nhi vẫn cứ nhòm ngó cậu chủ, dù thế nào cũng khiến người ta khó chịu.
“Vậy à?” Tống Vy gật đầu, tỏ ý đã biết.
Buổi tối, Đường Hạo Tuấn về nhà thì phát hiện Lâm Giai Nhi không có ở đây, cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
Rõ ràng anh đã biết Lâm Giai Nhi đi ra ngoài từ trước.
Tống Vy cũng không hỏi tại sao anh lại biết được, vì không ngoài hai đáp án, một là Mạnh Ngọc nói, hai là chính Lâm Giai Nhi nói.
Sau khi ăn cơm xong, cả nhà bốn người đi lên tầng.
Đường Hạo Tuấn vẫn còn công việc phải làm, anh đến phòng làm việc. Tống Vy chơi xếp gỗ cùng hai đứa trẻ ở trong phòng một lát rồi mới trở về phòng tắm rửa.