Sự việc hai lần trước cũng nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Cho nên anh ta muốn đánh cược một lần, thử thẳng thắn bộc lộ lòng mình cho Giai Nhi, để cô ấy cho anh ta một cơ hội. Như vậy đều tốt cho Hạo Tuấn và Tống Vy, cho cả anh ta nữa.
Nghĩ thế, bước chân Mạnh Ngọc như được tiếp thêm sức mạnh.
Lúc đi ngang qua Tống Vy, anh ta hơi khựng chân lại, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi.”
Nói xong, anh ta lại lần nữa cất bước, lướt qua cô chạy lên lầu.
Tống Vy nghi hoặc nghiêng đầu: “Sao anh ấy lại xin lỗi em?”
Đường Hạo Tuấn nhếch miệng: “Xin lỗi vì cậu ấy đã mang Giai Nhi đến đây.”
“Ra vậy.” Tống Vy bĩu môi.
Mạnh Ngọc dù biết rằng không nên dẫn Giai Nhi đến đây mà anh ta vẫn làm như vậy.
Thế thì xin lỗi có ý nghĩa gì nữa chứ?
Tống Vy tiến đến bên cạnh Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn giữ chặt lấy cô, ôm cô vào lòng.
Tống Vy yên lặng dựa vào lồng ngực anh: “Phải rồi, vừa nãy bác sĩ Mạnh vội vội vàng vàng đi đâu vậy?”
“Tìm Giai Nhi tỏ tình.” Đường Hạo Tuấn rót cho cô một ly nước.
Tống Vy thiếu chút nữa thì bị sặc, nhìn anh bằng vẻ mặt không thể tưởng tượng được: “Anh nói gì, tỏ tình?”
Quả thực là cô có biết Mạnh Ngọc thích Lâm Giai Nhi, nhưng cô nhận ra, kiểu đứng sau âm thầm bảo vệ này của Mạnh Ngọc thì… trừ phi trong lòng Lâm Giai Nhi không có ai, còn nếu không, chẳng bao giờ có thể tỏ tình được, bởi vì anh ta sợ rằng làm vậy sẽ mang lại sự khó xử cho Lâm Giai Nhi.
Nói dễ nghe thì Mạnh Ngọc là một người đàn ông biết suy nghĩ đến người khác, nói khó nghe thì quả thật là một kẻ nhu nhược.
Nhưng không ngờ, anh chàng nhu nhược này lại có ngày nghĩ đến việc tỏ tình.
“Có phải anh đã nói gì với anh ấy không?” Tống Vy giữ lấy gương mặt anh, nhìn chằm chằm anh rồi hỏi.
Trong mắt anh thoáng hiện lên ý cười, vừa khéo bị cô nhìn thấy được.
Cô chống nạnh, nói: “Hay thật đấy, nói mau, anh đã nói gì với anh ấy mà đả động được anh chàng nhát gan này vậy?”
Nghe thấy hình dung của Mạnh Ngọc trong Tống Vy, ý cười trong mắt Đường Hạo Tuấn càng sâu hơn: “Anh chàng nhát gan? Không sai, anh quả thật đã nói với cậu ấy mấy câu, anh nói…”
Anh lại kể lại cho cô một lượt đoạn đối thoại khi nãy giữa anh và Mạnh Ngọc.
Tống Vy nghe xong, thả cho anh một dấu like: “Anh tài thật, nhưng mà anh nghiêm túc muốn cô Lâm và bác sĩ Mạnh thành một đôi thật hả?”
“Mạnh Ngọc sẽ chăm sóc tốt cho Giai Nhi. Cậu ấy tính tình dịu dàng, sẽ bao dung mọi thứ của Lâm Giai Nhi, là người thích hợp nhất.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy cũng thấy như vậy hợp lý nhưng trong lòng lại cảm thấy Lâm Giai Nhi không xứng với Mạnh Ngọc.
Nhưng mà Mạnh Ngọc đã thích thì đương nhiên cô sẽ không nói ra.
“Hy vọng bác sĩ Mạnh có thể thành công.” Tống Vy thoáng nhìn lên lầu hai.
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng cô lại nghĩ Mạnh Ngọc không có khả năng thành công được.
Dù gì thì toàn bộ tâm tư của Lâm Giai Nhi đã đặt hết lên người Đường Hạo Tuấn rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn vừa bực bội lại thêm chút kiêu ngạo.
Kiêu ngạo bởi vì người đàn ông của mình quá ưu tú.
Còn bực bội cũng vì quá ưu tú nên luôn bị người khác ngấp nghé.
Đường Hạo Tuấn thấy ánh mắt Tống Vy nhìn lại đây thì nhướn mày: “Sao thế?”
“Không có gì.” Tống Vy nhún vai, không định nói ra tâm tư trong lòng mình.
Đường Hạo Tuấn thấy cô không nói nên cũng không miễn cưỡng.
Tống Vy tiếp tục uống nước, dòng nước ngọt lành làm ướt đôi môi đỏ mọng của cô, trông nó càng thêm căng tràn đầy đặn.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn lại tối dần đi, vươn tay nắm nhẹ lấy cằm cô, nghiêng người hôn tới.
Tống Vy không kịp phòng bị đột nhiên bị anh hôn, nước uống trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống.
Đến khi đầu lưỡi anh tiến vào thì nước trong miệng cô ngay lập tức không thể ngăn lại được, theo khóe miệng chảy ra làm ướt cả vạt áo cô, rơi lên cả chiếc quần tây của anh.
Nhưng anh không vì thế mà ngừng lại, cứ vậy mà tiếp tục khuấy đảo, cùng cô uống hết ngụm nước kia đến không còn một giọt.
“Anh…” Tống Vy đỏ mặt đẩy anh ra, vừa định nói gì thì lại có tiếng động từ lầu hai truyền xuống.