“Đúng không?” Trần Châu Ánh cắn môi: “Sao lại vậy nhỉ? Trước giờ tớ luôn tự tin với thiết kế của bản thân, cũng không biết tại sao bản thiết kế mà mình vẽ ra lại có cảm giác lệch lạc nữa. Vậy nên cậu nhanh nhanh xem giúp tớ đi, xem là có chỗ nào không đúng.”
Tống Vy cười nói: “Cậu là nhà thiết kế trang sức. Đến cậu còn không biết thì sao tớ biết được.”
“Chính vì tớ là nhà thiết kế trang sức cho nên Bụt chùa nhà không thiêng mà. Để cậu xem thử, ngộ nhỡ cậu lại nhìn ra thì sao?” Trần Châu Ánh nói xong bèn nhét bản thiết kế vào tay Tống Vy.
Tống Vy không còn cách nào khác, đành phải cầm bản thiết kế đến bàn làm việc ngồi xuống xem.
Cô càng xem, lông mày cô càng nhíu chặt hơn.
Một lát sau, bỗng nhiên Tống Vy nhận ra gì đó, kéo ngăn kéo ra, tìm ra một bản thiết kế lễ phục từ bên trong.
Nhìn kỹ lại, bộ lễ phục kia lại phối hợp với bản thiết kế trang sức này, vừa nhìn đã biết là một bộ, hơn nữa còn là đồng bộ.
“Tớ đã biết rồi.” Tống Vy so sánh với lễ phục của mình một chút, cuối cùng hiểu ra thiết kế của Trần Châu Ánh không phù hợp ở chỗ nào.
Trần Châu Ánh vội vàng ghé người qua hỏi: “Chỗ nào?”
“Chỗ này.” Hai tay Tống Vy lần lượt chỉ vào thiết kế của mình và một góc thiết kế của cô ấy: “Trước đó không phải chúng ta đã nói chỗ này phải thiết kế hai loại hoa văn khác nhau sao? Sao cậu lại thiết kế gần giống như của tớ?”
Được nhắc nhở như vậy, cuối cùng Trần Châu Ánh cũng nhận ra, thất vọng vỗ trán mình: “Ôi trời, tớ quên béng mất. Lúc trước chúng ta đã nói là thiết kế hai loại hoa văn khác nhau. Nhưng mà sau đó tớ vẽ ra lại vô thức vẽ thành như vậy.”
Tống Vy buồn cười lắc đầu: “Được rồi, cậu nhanh chóng sửa lại đi.”
“Được.” Trần Châu Ánh gật đầu, sau đó bắt đầu sửa bản thiết kế.
Tống Vy cũng lấy ra bốn bản thiết kế lễ phục ra, xem xét từng bản một.
Mười ngày trước, cô và Trần Châu Ánh xác định xong phong cách của công chúa nhỏ. Trong mười ngày này, cô và Trần Châu Ánh cũng đã vẽ ra những bản thiết kế, chỉ chờ công chúa nhỏ duyệt qua.
“Châu Ánh, cậu gọi cho công chúa nhỏ chưa?” Tống Vy buông bản thiết kế xuống rồi hỏi.
Trần Châu Ánh vùi đầu làm việc: “Nào có, một lát nữa tớ mới gọi.”
“Được.” Tống Vy giao bản thiết kế cho cô ấy.
Dù sao Trần Châu Ánh cũng là người liên lạc, cho nên cô ấy sẽ là người gửi bản thiết kế cho công chúa nhỏ xem.
Trần Châu Ánh sửa xong thiết kế của mình, phát hiện không còn vấn đề gì nữa mới hài lòng mỉm cười: “Tuyệt lắm, tớ đúng là thiên tài mà.”
“Được rồi, mau gửi đi đi.” Tống Vy buồn cười nhìn cô ấy.
Trần Châu Ánh lập tức cầm lấy bản thiết kế, chụp ảnh gửi đi. Sau khi gửi đi, điện thoại của cô ấy chợt reo lên.