Tống Vy lạnh nhạt nhìn cô ta, nhấc chân bước vào.
Phòng bao hơi tối, đang bật nhạc cổ điển. Đường Hạo Minh vắt chân ngồi trên sô pha, tay nâng một ly rượu vang đỏ, đang nhắm mắt nhẹ nhàng đung đưa. Cả người toát lên dáng vẻ nhàn nhã tự do.
“Giám đốc Đường.” Tống Vy đứng sau ghế sô pha, gọi một tiếng với người đàn ông trước mặt.
Động tác lắc ly rượu vang đỏ của người đàn ông dừng lại, từ từ mở mắt ra.
Anh ta không đeo mắt kính. Đôi mắt không bị thấu kính che đi, có vẻ càng sắc bén hơn. Nhất là khi nhìn người khác, khiến cho người ta không nhịn được mà run rẩy, giống như bị con rắn độc nhìn chòng chọc vào.
Tống Vy không thích ánh mắt như vậy, theo phản xạ chuyển tầm mắt đi.
Đường Hạo Minh cười cười, nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ: “9 giờ 58 phút, khá lắm, không đến trễ.”
Tống Vy không đáp lời.
Đường Hạo Minh vỗ tay vào vị trí bên cạnh: “Đứng ở đó làm gì? Ngồi đi!”
“Cảm ơn giám đốc Đường.” Tống Vy nói cảm ơn, sau đó đi đến sô pha.
Nhưng cô cũng không ngồi vào vị trí anh ta chỉ mà đi tới ngồi xuống ghế sô pha đơn đối diện anh ta, cố ý kéo dài khoảng cách với anh ta.
Đường Hạo Minh nhìn ra được điều đấy nhưng anh ta cũng không bận tâm. Uống hết rượu vang đỏ rồi mà rất lâu sau anh ta mới đặt ly lên bàn: “Hai vệ sĩ kia của cô là sao thế? Hai vệ sĩ đó vừa nhìn đã biết là từ bộ phận an ninh của tập đoàn Đường Thị rồi, không có sự cho phép của Hạo Tuấn thì sẽ không bao giờ ra ngoài. Chẳng lẽ Hạo Tuấn biết cô tới gặp tôi?”
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô.
Tống Vy rất bình tĩnh đối diện với anh ta: “Không biết, tôi chỉ nói với Hạo Tuấn là tôi đi gặp một vị khách hàng. Người khách hàng đó hơi quá trớn, không biết thân biết phận, nên anh ấy đã cử hai vệ sĩ trông chừng cho tôi. Bây giờ họ đã bị anh giữ ở bên ngoài rồi, cho nên cũng không biết anh là ai, chuyện đó anh yên tâm đi.”
Nghe người phụ nữ vòng vo nói mình không biết thân biết phận, Đường Hạo Minh không giận mà cười, trông như tâm trạng đang rất tốt vậy: “Nếu Vy Vy đã nói vậy thì tôi sẽ tin tưởng cô. Tôi cho rằng cô cũng không dám lừa tôi, vì tôi biết, cô không chịu nổi cái giá phải trả đâu.”
Tống Vy cụp mí mắt xuống, lại im lặng.
Đường Hạo Minh cầm lấy chai rượu, lại rót rượu ra hai ly, đưa cho Tống Vy một ly.
Mặc dù Tống Vy không muốn nhận, nhưng vì đưa đẩy cho xong chuyện nên cô vẫn nhận lấy. Sau đó, cô uống một ly với anh ta, ngửa đầu nhấp môi một chút, làm ra vẻ đã uống: “Giám đốc Đường có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”
“Thẳng thắn đấy!” Đường Hạo Minh vỗ đùi một cái, sau đó vẻ mặt nghiêm túc: “Cô đã tìm ra tung tích của bản di chúc chưa?”
“Vẫn chưa.” Tống Vy lắc đầu: “Nhưng có một chút manh mối.”
“Ồ?” Đường Hạo Minh nhướng mày: “Nửa tháng trước cô cũng không có manh mối gì, sao bây giờ lại có manh mối rồi?”
Tống Vy biết anh ta đang gài bẫy cô, cô cũng không căng thẳng, rất bình tĩnh đối diện với anh ta: “Anh đã nói rồi mà, nếu tôi còn không lấy được những thứ này thì anh sẽ ra tay với người bên cạnh tôi. Người tôi quan tâm nhất là hai đứa con của tôi, sao tôi có thể không nghĩ cách được.”
“Nói cũng có lý đấy. Vậy cô nói đi, cô dùng cách gì để lấy được manh mối?” Đường Hạo Minh trông như cảm thấy rất hứng thú, chống má dán mắt vào cô, cũng không vội hỏi tăm tích của di chúc chút nào.
Tống Vy đặt ly xuống: “Rất đơn giản thôi, hôm trước tôi mua thuốc ngủ, bỏ hai viên vào ly của Hạo Tuấn. Lợi dụng lúc anh ấy không thể tỉnh táo, hỏi anh ấy chỗ ông nội Đường có khả năng giấu đồ nhất, hoặc là, nơi để ý nhất hay nơi muốn đến nhất.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Đường Hạo Minh híp mắt.