Điều này làm sắc mặt Lâm Giai Nhi cứng đờ, vô cùng bối rối.
Tống Vy là người lớn, dù không thích Lâm Giai Nhi cũng chẳng thể ngó lơ hay tỏ thái độ rõ ràng với người ta như hai đứa bé.
Bởi vậy, cô gật đầu rồi trả lời: “Chào cô Lâm.”
Sắc mặt Lâm Giai Nhi trở nên tốt hơn nhiều: “Tối hôm qua, cô Tống…”
“Cô Lâm à, hai đứa nhỏ đói bụng rồi, tôi dẫn chúng xuống lầu ăn sáng trước, ăn xong rồi còn đi học.” Tống Vy ngắt lời cô ta, nắm tay kéo hai đứa bé đi thẳng xuống lầu.
Lâm Giai Nhi cắn môi, nhìn thái độ của ba mẹ con mà trong mắt tối sầm.
Cô ta cảm thấy ba mẹ con này chẳng biết tốt xấu, cô ta đã xin lỗi như vậy rồi mà bọn họ còn thờ ơ.
Đã như thế, cô ta cũng không cần làm những việc này nữa.
Sau khi xong bữa sáng, Tống Vy lái xe chở hai đứa ra khỏi nhà.
Đường Hạo Tuấn đi từ sáng sớm nên còn chưa ăn sáng thì đã ra ngoài rồi. Nghe dì Vương nói thì hình như đi gặp khách hàng quan trọng.
Vậy nên chỉ có cô cho hai đứa bé ăn sáng rồi chở chúng đi học.
Chở hai đứa nhóc đến nhà trẻ rồi Tống Vy lái xe đi tới công ty của mình.
Vừa bước vào công ty, Giang Hạ đã cản cô lại: “Vy Vy, cậu tới thật đúng lúc, có một nhà thiết kế trang sức tìm cậu kìa.”
“Có phải họ Trần không?” Tống Vy hỏi.
Giang Hạ gật đầu: “Đúng rồi.”
“Tớ biết rồi, cậu giúp tớ pha hai ly cà phê với, tớ đi gặp cô ấy. Cô ấy ở đâu?” Tống Vy vừa đi vào phòng làm việc vừa hỏi.
Giang Hạ đi ở sau lưng cô: “Phòng tiếp khách.”
“Ừ.” Tống Vy lên tiếng tỏ ý đã biết.
Sau đó, cô thả túi xuống rồi đi về phía phòng tiếp khách.
Trong phòng, Trần Châu Ánh ngồi trên ghế sô pha uống trà, xem phim hoạt hình “Heo Peppa” đang chiếu trên ti vi một cách say sưa, thi thoảng còn cười ra tiếng.
Nhìn thấy cảnh này, Tống Vy không khỏi nhíu mày.
Cô không ngờ rằng người nhìn bề ngoài tháo vát, mạnh mẽ như vậy mà khi ở một mình lại âm thầm xem phim hoạt hình đó.
“Cô Trần.” Tống Vy gõ nhẹ lên cửa phòng.
Trần Châu Ánh nghe tiếng cô bèn tắt ti vi rồi đứng dậy, nhìn cô: “Vy Vy, cô đã đến rồi à?”
Tống Vy gật đầu, nắm tay trên cửa buông xuống, giẫm giày cao gót đi vào.
Trần Châu Ánh đánh giá cô, vừa nhìn vừa xoa cằm, gật đầu.
Tống Vy hơi mất tự nhiên, cô cúi đầu ngắm bản thân: “Cô Trần, xin hỏi đồ tôi mặc có vấn đề gì sao?”
“Không có, không có.” Trần Châu Ánh phất tay: “Tôi chỉ đang ngắm bộ đồ hôm nay cô Vy Vy mặc thôi. Đẹp thật, quả nhiên nói về phối đồ thì chuyên gia thiết kế thời trang các cô luôn đi trước thời đại.”
Tống Vy mỉm cười: “Cô Trần cũng đâu thua kém, trang sức và thời trang vốn không có sự khác biệt lớn mà. Nếu nhà thiết kế làm trang sức xấu thì sao có thể phối với quần áo thời thượng được?”
“Vy Vy khéo nói quá.” Trần Châu Ánh che miệng cười khúc khích, hiển nhiên bị lời của cô lấy lòng.
Hai người tâng bốc nghề nghiệp của nhau xong, Tống Vy làm tư thế mời: “Cô Trần, mời ngồi.”