“Em nghỉ ngơi trước đi.” Đường Hạo Tuấn day trán.
Tống Vy nhìn anh: “Sao thế?”
“Anh có một cuộc họp video với nước ngoài, phải tới phòng làm việc một lát.”
“Vậy à, được, vậy anh làm việc xong thì về phòng nhé.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, đi về phía phòng làm việc.
Tống Vy trở lại phòng, tắm rửa xong nằm trên giường.
Nhưng cô vẫn chưa muốn ngủ luôn, cầm lấy sổ thiết kế và bút chì ở đầu giường, vẽ lên bản thiết kế.
Vẽ ba bốn tấm, thấy hơi khát nước, Tống Vy đặt bút và sổ thiết kế trên tay xuống, xốc chăn xuống giường, chuẩn bị tới bàn trà đối diện giường rót nước.
Nhưng đi tới trước bàn trà, cầm ấm nước lên mới phát hiện sắp hết nước.
Bất đắc dĩ, Tống Vy đành buông ấm trà xuống, chuẩn bị xuống lầu rót nước.
Khoảnh khắc Tống Vy đi ra khỏi phòng ngủ, cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Giọng nói truyền tới từ cuối hành lang, đó là phòng làm việc của Đường Hạo Tuấn.
Cô tưởng Đường Hạo Tuấn đã họp xong rồi, chuẩn bị về phòng ngủ, quay đầu qua xem, kết quả lại thấy cảnh tượng Lâm Giai Nhi mặc một chiếc váy ngủ hai dây đi ra từ phòng làm việc.
Cảnh tượng này lập tức khiến Tống Vy nheo mắt lại: “Cô Lâm!”
Lâm Giai Nhi vẫn chưa nhìn thấy Tống Vy, đột nhiên nghe thấy giọng cô, sợ đến nỗi run bắn cả người, quay đầu lại nhìn.
Thấy sắc mặt Tống Vy không tốt, cô ta lập tức hiểu ra gì đó, vén mái tóc giả bên tai, khẽ cười nói: “Cô Tống, muộn thế này rồi, cô vẫn chưa ngủ sao?”
Tống Vy buông tay nắm cửa ra, đi về phía Lâm Giai Nhi: “Đã muộn thế này, cô Lâm cũng chưa ngủ mà còn có tâm trạng đi lại, chạy tới phòng làm việc của ông xã tôi.”
Nghe ra sự lạnh lùng trong giọng điệu Tống Vy, Lâm Giai Nhi chỉ cảm thấy tâm trạng rất vui sướng.
Cô ta nâng ly cà phê trên tay lên: “Là thế này, vừa rồi tôi khát nước, xuống lầu rót nước thì thấy Hạo Tuấn vẫn chưa ngủ nên pha cho cậu ấy một ly cà phê thôi. Cô Tống đừng để ý.”
“Tôi không để ý!” Tống Vy khoanh tay lại: “Cô Lâm tình nguyện làm chuyện của người giúp việc thế này, sao tôi có thể để ý được chứ.”
“Cô nói tôi là người giúp việc?” Lâm Giai Nhi kinh ngạc trợn trừng hai mắt, không thể tin nổi nhìn cô.
Tống Vy cong khóe môi: “Tôi đâu có nói, là cô Lâm tự mình nói mà, tôi chỉ bảo cô Lâm thích làm việc của người giúp việc thôi.”
Lâm Giai Nhi nắm chặt hai tay, tức giận đến mức cả người run rẩy.
Thích làm việc của người giúp việc, không phải nói cô ta là người giúp việc sao!
“Cô Tống, cô không cảm thấy những lời này của cô quá đáng sao?” Khóe mắt Lâm Giai Nhi dần đỏ lên, giận dữ nhìn Tống Vy.
Tống Vy cụp mắt khẽ cười: “Tôi quá đáng? Tôi làm sao so được với cô Lâm, nửa đêm nửa hôm cô Lâm không ngủ, mặc như thế này chạy tới phòng làm việc của chồng người khác. Rốt cuộc là đưa cà phê hay là có mục đích khác, tôi nghĩ trong lòng cô Lâm chắc hẳn rất rõ, tin là không cần tôi phải nói ra đâu.”
Ánh mắt Lâm Giai Nhi thoáng động, sau đó cúi đầu: “Hóa ra vì tôi mặc thế này nên cô Tống mới có thái độ hung dữ với tôi như vậy. Rất xin lỗi cô Tống, tôi mặc thế này, quả thật chỉ vì chuẩn bị đi ngủ mà thôi, thật sự không có ý gì khác, thế nên cô Tống, cô đừng hiểu lầm.”
“Được rồi, tôi cũng không muốn tranh luận xem đồ ngủ của cô rốt cuộc có phải hiểu lầm hay không. Tôi chỉ hy vọng sau này cô Lâm chú ý một chút, đừng có mặc như vậy vào phòng làm việc của ông xã tôi. Ngoài ra, phòng của cô Lâm ở tầng hai, sau này không có chuyện gì thì bớt lên tầng ba đi, cảm ơn.”
Dứt lời, Tống Vy không nhìn cô ta nữa mà thu hồi ánh mắt, đi xuống lầu.