Tống Dĩnh Nhi lập tức giằng tay mình ra khỏi tay của Tống Vy rồi chạy về phía của Đường Hạo Tuấn: “Ba ơi, bế!”
“Dĩnh Nhi!” Tống Vy không ngờ con bé lại làm như vậy, đôi lông mày thanh tú hơi nheo lại, cô định gọi con bé về.
Nhưng Tống Dĩnh Nhi không hề quan tâm, chạy thẳng một mạch ra chỗ của Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn dừng lại, nhìn thấy con gái đang chạy như bay tới, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên ôn hòa hơn. Anh buông cánh tay của Lâm Giai Nhi, khom người ôm cô bé lên.
Cô bé dựa vào trong lòng Đường Hạo Tuấn rồi len lén nhìn về phía Lâm Giai Nhi đứng bên cạnh, hừ một tiếng.
Bàn tay giấu trong ống tay áo dài rộng của Lâm Giai Nhi lập tức siết chặt lại.
Con bé đáng chết này, không những cướp Đường Hạo Tuấn của cô ta mà còn dám chọc điên cô ta như vậy!
Lửa giận bùng lên trong lòng Lâm Giai Nhi nhưng trên mặt cô ta vẫn cố nở một nụ cười: “Hạo Tuấn, đây là con gái của cô Tống đúng không?”
Đường Hạo Tuấn không trả lời trực tiếp mà chỉ gật đầu một cái: “Cũng là của tôi nữa.”
Khuôn mặt cô ta cứng đờ, sau đó liền nói: “Xinh gái thật đấy, về sau lớn lên nhất định sẽ giống cô Tống.”
Nói rồi, cô ta giơ tay với đứa trẻ trong lòng Đường Hạo Tuấn: “Xin chào người bạn nhỏ, cháu tên là gì?”
Tống Dĩnh Nhi nhìn bàn tay cô ta rồi lại hừ một tiếng, cô bé ngoảnh đầu đi chỗ khác, chỉ để Lâm Giai Nhi nhìn thấy gáy mình, hoàn toàn không có ý định muốn nói chuyện với cô ta.
Lâm Giai Nhi tức giận muốn cho con bé này mấy cái bạt tai, để con bé biết cô ta cũng không phải là người dễ trêu chọc.
Nhưng mà, cô ta nghĩ trong lòng như vậy thôi chứ cũng không dám làm.
Lúc này Tống Vy dắt Tống Hải Dương đi tới.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, gật đầu với anh rồi mới nhìn về phía Lâm Giai Nhi: “Cô Lâm, chào mừng cô!”
Lâm Giai Nhi nhìn dáng vẻ nữ chủ nhân của cô, cô ta cúi đầu nhìn xuống để che giấu vẻ đố kỵ trong ánh mắt rồi mới mỉm cười nói: “Cảm ơn cô. Tôi còn tưởng là cô Tống không chào đón tôi nữa.”
“Làm gì có chuyện đó chứ?” Tống Vy liếc nhìn Đường Hạo Tuấn: “Cô là em gái nuôi của chồng tôi, cũng là em gái nuôi của tôi, em gái đến nhà, sao chị dâu có thể không chào đón chứ?”
“Đúng... đúng vậy.” Nụ cười của Lâm Giai Nhi càng lúc càng gượng gạo, trong lòng cũng trở nên u ám.
Em gái nuôi?
Ai muốn làm em gái nuôi chứ?
“Được rồi Hạo Tuấn, anh bỏ Dĩnh Nhi xuống đi.” Tống Vy không quan tâm đến Lâm Giai Nhi nữa, ánh mắt di chuyển về phía Đường Hạo Tuấn.
Tống Dĩnh Nhi thấy mẹ bảo mình xuống, hai mắt cô bé đảo một vòng rồi lập tức ôm chặt lấy cổ của Đường Hạo Tuấn: “Con không xuống, con muốn được ba bế cơ.”
Nếu như cô bé xuống, ba nhất định sẽ đỡ cô Lâm kia.
Cô bé không muốn như vậy.
Đường Hạo Tuấn ngửi được mùi sữa trên người cô bé, lòng anh mềm nhũn, anh vỗ khẽ lưng Dĩnh Nhi: “Không sao, anh bế được.”
“Ba tuyệt vời nhất.” Tống Dĩnh Nhi vui vẻ thơm một cái lên má của Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy thấy vậy, dở khóc dở cười gõ đầu con bé: “Con bé này!”
Cô bé cười vui vẻ, lúc cười còn liếc nhìn về phía Lâm Giai Nhi, ánh mắt đắc ý làm Lâm Giai Nhi tức giận, suýt nữa nhảy dựng lên.
Tống Hải Dương nhìn thấy nét mặt ác độc thoáng qua trên gương mặt của Lâm Giai Nhi, thầm giơ ngón cái cho em gái mình.
“Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, vào trong đi.” Đường Hạo Tuấn lên tiếng.
Cùng lúc đó, một tay anh bế Tống Dĩnh Nhi, tay còn lại chuẩn bị đỡ Lâm Giai Nhi.
Tống Hải Dương nhìn ra anh định làm gì, ánh mắt sáng lên, bước tới giữ lấy cánh tay anh chuẩn bị đang định đỡ tay Lâm Giai Nhi.
“Đi thôi ba, chúng ta vào trong đi, con có thứ này muốn cho ba xem.”
Nói rồi, Tống Hải Dương vừa lôi vừa kéo Đường Hạo Tuấn vào trong biệt thự.
Chẳng bao lâu sau, ba người bọn họ nhanh chóng đi khỏi đó, chỉ còn lại hai người là Lâm Giai Nhi và Tống Vy.
Lâm Giai Nhi cũng lười không muốn tiếp tục giữ bộ mặt giả dối kia với Tống Vy nữa, khuôn mặt cô ta sa sầm xuống: “Cô Tống, hai đứa con của cô đúng là ghê gớm, mới có mấy tuổi đầu mà đã mưu mô như vậy, cố tình không để cho Đường Hạo Tuấn lại gần tôi.”
Sao Tống Vy có thể không nghe ra được là cô ta đang châm chọc hai đứa con của cô, sắc mặt cô cũng trở nên lạnh lùng, thờ ơ nói: “Vậy sao? Tôi không cảm thấy bọn chúng mưu mô hay sai gì cả, chúng chỉ đang bảo vệ quyền lợi cho mẹ mình thôi, không để chồng của mẹ mình tiếp xúc với người phụ nữ khác, như vậy có gì sai sao?
Nói xong, Tống Vy nở một nụ cười với Lâm Giai Nhi rồi cũng đi vào biệt thự.
Lâm Giai Nhi nhìn theo bóng lưng của cô, tức điên đứng giậm chân xuống đất.
Đúng lúc đó, một cơn gió thu thổi qua, Lâm Giai Nhi run lên vì lạnh, cô ta xoa cánh tay, cũng không dám đứng một mình bên ngoài nữa mà nhanh chóng đi vào trong theo.