Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, tỏ ý đáp lại.
Trình Hiệp bước đến chỗ anh rồi dừng lại: “Tổng giám đốc, mợ chủ… không sao chứ?”
“Tạm thời không sao.” Đường Hạo Tuấn vừa nhìn về phía nhà xác đối diện vừa trả lời câu hỏi của đối phương.
Với tính cách của cô thì sợ là trong một khoảng thời gian cô sẽ không thể thoát ra khỏi nỗi đau buồn vì cái chết của mẹ mình.
Trình Hiệp thở dài: “Không ngờ bà Lưu lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Cậu điều tra thế nào rồi?” Đường Hạo Tuấn trầm giọng hỏi.
Vẻ mặt Trình Hiệp lập tức trở lại vẻ nghiêm túc: “Tôi đã đến hiện trường xem xét nơi bà Lưu bị ngã. Chỉ có dấu vết của một mình bà Lưu thôi. Có vẻ như bà ấy đã tự ngã xuống. Nhưng tất nhiên cũng không loại trừ khả năng vợ chồng Tống Huy Khanh đã xóa sạch dấu vết của họ.”
Đường Hạo Tuấn híp mắt lại.
Trình Hiệp lại nói: “Vì chỉ có ba người họ ở hiện trường, nên vợ chồng họ hoàn toàn có thể xóa sạch dấu vết và ngụy trang thành cảnh bà Lưu tự mình ngã xuống trước khi gọi báo cảnh sát.”
“Vậy là trước mắt vẫn chưa thể phán đoán được chân tướng cái chết của Lưu Mộng?” Đường Hạo Tuấn nói với vẻ mặt âm trầm.
Trình Hiệp gật đầu: “Đúng vậy. Bởi vì không có bằng chứng vợ chồng Tống Huy Khanh xô ngã bà Lưu, cũng không có đủ manh mối để xác định là bà ấy tự ngã, cho nên vụ án này bế tắc tại đây. Nếu không có cách nào tìm ra chân tướng sự việc trong thời gian điều tra được quy định thì…”
“Thì vụ án sẽ phải khép lại với lý do là Lưu Mộng tự ngã cầu thang.” Đường Hạo Tuấn tự động nói tiếp.
Trình Hiệp định đáp lại thì Tống Vy đã đẩy cửa nhà xác ra, hai mắt đỏ hoe: “Làm sao có thể như vậy?”
Cô vẫn không cho rằng là mẹ cô tự ngã.
“Em nghe thấy rồi à?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy yếu ớt “ừ” một tiếng: “Em muốn đến đồn cảnh sát. Em muốn gặp Tống Huy Khanh.”
“Không được.” Lần này Đường Hạo Tuấn không đồng ý.
Tống Vy nắm chặt lòng bàn tay: “Tại sao?”
“Sức khỏe của em không chịu được!” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím chặt lại: “Giờ cả người em không có tí sức nào, làm sao có thể đi gặp ông ta được? Chờ em nghỉ ngơi một đêm cho khỏe rồi ngày mai hẵng đi.”
Vốn dĩ Tống Vy vẫn muốn kiên trì, nhưng nhìn thấy ánh mắt không cho phép từ chối của anh, cuối cùng cô vẫn phải phụng phịu mà chấp nhận.
“Đi thôi, về phòng bệnh trước đã.” Đường Hạo Tuấn giơ tay ra muốn kéo cô.
Tống Vy tránh anh, giấu tay mình ra sau lưng: “Em vừa nắm tay mẹ.”
Khóe mắt Đường Hạo Tuấn khẽ co giật, không kiên trì nữa mà bỏ tay xuống.
Hai người đi cạnh nhau đến chỗ thang máy, Trình Hiệp đi theo sau.
Sau khi vào thang máy, Đường Hạo Tuấn nhìn sườn mặt Tống Vy hỏi: “Tang lễ của mẹ, em định thế nào?”