Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 556: Ngổn ngang cảm xúc



Có điều, thời gian phúc thẩm lần thứ hai sẽ diễn ra vào ba ngày sau.

Bước ra khỏi tòa án, tâm trạng của Lưu Mộng vô cùng vui sướng, ngẩng đầu thật cao, lúc kéo Tống Vy đi ngang qua bên cạnh Tống Huy Khanh và Tô Thu còn hừ một tiếng về phía họ với điệu bộ vô cùng ngạo mạn.

Tống Huy Khanh tức giận tới mức hít thở dồn dập, ôm ngực trợn trắng mắt.

Trên xe, Lưu Mộng vỗ đùi cười phá lên, cười tới nỗi chảy nước mắt: “Con gái, con có thấy vẻ mặt của lão già kia lúc nãy không? Đúng là quá sung sướng mà! Ha ha ha… Thật sự chưa có lúc nào mẹ vui sướng như lúc này. Ông ta cho rằng ông ta là ai? Năm đó muốn ruồng bỏ chúng ta thì ruồng bỏ, bây giờ lại đòi tranh đoạt Tiểu Kim, hừ, không có cửa!”

Nói tới đây, tiếng cười của bà dần dừng lại, tiếng khóc trở nên to hơn.

Tống Vy đang lái xe nên không dám quay đầu nhìn, chỉ có thể quan tâm nhìn Lưu Mộng qua khóe mắt: “Mẹ, đừng khóc.”

“Mẹ không khóc, mẹ đang vui mà.” Lưu Mộng lấy khăn tay trong túi xách lau nước mắt rồi nói.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Vâng vâng vâng, vậy mẹ khóc tiếp đi.”

Thế mà Lưu Mộng khóc tiếp thật, khóc một lát rồi cười một trận, một lúc lâu sau mới im lặng.

“Con gái, lát nữa con có bận không?” Lưu Mộng hỏi.

Tống Vy lắc đầu: “Không bận ạ.”

“Vậy thì đi uống rượu với mẹ đi. Hôm nay mẹ vui, muốn ăn mừng một chút.” Nói rồi, Lưu Mộng lấy di động ra tìm quán bar.

Tống Vy thậm chí còn không có cơ hội từ chối, đành phải bất đắc dĩ lái xe tới quán bar do bà cung cấp địa chỉ.

Có lẽ là muốn trút hết niềm vui sướng trong lòng nên Lưu Mộng uống rất nhiều rượu, cuối cùng say rượu ngã xuống ghế dài.

Tống Vy đặt ly nước trái cây xuống, nhìn mẹ mình nằm bò trên bàn, miệng còn liên tục lẩm bẩm Tống Huy Khanh đáng đời, trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc.

Cô biết năm đó mẹ mình yêu Tống Huy Khanh thật lòng, cho nên sau khi bị ly hôn, bị ruồng bỏ mới căm hận ông ta đến thế. Cũng vì vậy nên hôm nay Tống Huy Khanh thua dưới tay bà, bà mới vui vẻ đến mức này, vui vẻ tới nỗi tự chuốc say bản thân.

Tống Vy đứng dậy, vén mái tóc của Lưu Mộng lên, chuẩn bị đỡ bà đứng dậy rời đi.

Đúng lúc này, di động trong túi xách của cô đổ chuông.

Không còn cách nào khác, Tống Vy đành phải thả cánh tay Lưu Mộng xuống rồi lấy điện thoại từ trong túi xách ra, thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cô vội vàng bắt máy: “Alo, Hạo Tuấn.”

Nghe thấy tiếng ồn ào cùng tiếng nhạc đinh tai nhức óc truyền tới từ đầu dây bên kia của cô, khóe mắt Đường Hạo Tuấn nảy lên, nghiêm mặt trầm giọng hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”

“Em đang ở quán bar.” Tống Vy nhìn chung quanh rồi trả lời.

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn bắt đầu mím chặt: “Em đến quán bar làm gì?”

Anh đến công ty đón cô nhưng lại có người thông báo là suốt buổi chiều cô không hề trở về công ty, tòa án cũng đã đóng cửa từ lâu, cho nên anh lập tức gọi điện thoại cho cô.

Không ngờ cô còn rất sung sướng, chạy tới quán bar chơi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv