"Chào buổi sáng!" Đường Hạo Minh vẫy tay cười một tiếng với cô, "Tôi đặc biệt đến tìm em" "Tìm tôi có chuyện gì không?" Tống Vy cởi áo khoác dài màu trắng dựng trên cánh tay, nghi ngờ hỏi.
Đường Hạo Minh đứng thẳng lên đi về phía cô, "Chuyện ngày hôm qua tôi đều nghe nói rồi, thật xin lỗi để cô bị ủy khuất"
Hóa ra là tới nói xin lỗi. Tống Vy buông xuống cảnh giác với anh ta, vẫy tay, "Cũng đã qua rồi, tổng giám Đường không cần để trong lòng" "Như vậy sao được, dù gì cũng là bởi vì tôi, nếu không tôi mời cô.." "Không cần." Tống Vy biết anh ta muốn nói gì, vội vàng cắt đứt và từ chối.
Đường Hạo Minh nhìn cô hai giây, mặt đầy tiếc nuối nhún vai, "Vậy được thôi, tôi vẫn còn muốn mượn cớ mời cô ra ngoài chơi, kết quả ngay cả cơ hội nói hết câu cô cũng không cho tôi."
Tống Vy qua loa lấy lệ cười một tiếng, không tiếp lời. Đáy mắt Đường Hạo Minh lướt qua u quang, "Nhắc tới, Đường Hạo Tuấn cũng sai, thân là tổng giám đốc, ngay cả người dưới tay cũng không quản tốt, thật là càng sống càng lùi, đổi lại tôi là tổng giám đốc, tôi chắc chắn sẽ không để mặc.
chuyện như vậy xảy ra"
Nghe anh ta chỉ trích Đường Hạo Tuấn, đôi mi thanh tú của Tống Vy không kìm được nhíu lại, trong lòng có chút không
thoải mái khó hiểu, giọng cũng lãnh đạm không ít, tổng giám Đường, lời này của anh sai rồi, tập đoàn Đường thị lớn như vậy, nhân viên nhiều như vậy, Đường tổng cũng không phải là thần, không thể nào hiểu rõ mỗi người nhân viên."
"Em nói chuyện cho anh ta như vậy, chắc không phải thích anh ta rồi chứ?"Kính Đường Hạo Minh phản chiếu, đột nhiên nói một câu.
Tống Vy thất kinh, lắc đầu liên tục chối, "Tổng giám Đường nói đùa, làm sao có thể!" "Phải không? Nhưng tôi thấy hình như cô rất bảo vệ anh ta." Đường Hạo Minh hé mắt nhìn cô, giống như muốn nhìn thấu cô.
Tống Vy bị anh ta nhìn vô hình có chút chột dạ, chợt nghiêng đầu qua một bên, "Bởi vì Đường tổng là một cấp trên rất dễ nói chuyện."
"Như vậy sao." Đường Hạo Minh đưa cằm lên kéo dài giọng, cũng không biết là tin hay không tin.
Một lát sau, anh ta bỗng nhiên cười lên, "Đã như vậy, vậy ngàn vạn lần cô không nên động tâm với anh ta, như vậy cô sẽ rất đau khổ, bên người anh ta trừ Tống Huyền ra, còn có một người phụ nữ phiền toái hơn."
Phụ nữ phiền toái hơn?
02
Tống Vy trừng mắt nhìn, theo bản năng hỏi: "Ai?" Đường Hạo Minh cười vẫy vẫy tay, không có ý trả lời.
Tống Vy mới phản ứng được, có biểu hiện quá mức để ý những thứ này, vội vàng cúi đầu xuống, nói sang chuyện khác, "Cái đó, tổng giám Đường, tôi còn có việc phải đi trước.
"Đừng vội, nói chuyện với tôi thêm chút." Đường Hạo Minh kéo cô trở lại bên cạnh.
Khúc quanh hành lang cách đó không xa, sắc mặt Đường Hạo Tuấn âm u nhìn cảnh này, tay bên người cũng không tự chủ được nắm lại.
Mấy giây sau, anh đột nhiên xoay người, đi về phía thanh máy lúc tới. Trình Hiệp đi theo sau lưng anh, "Tổng giám đốc, chúng ta không đi qua sao?"
"Ừ" Đường Hạo Tuấn rủ mí mắt xuống, che kín sóng ngầm trong mắt, lạnh lùng đáp một tiếng, "Không cần phải quấy rầy bọn họ!"
Nghe lời này, Trình Hiệp không nhịn được nghiêng đầu nhìn Tống Vy phía sau bị Đường Hạo Minh để ở trên tường, chần chờ nói: "Tổng giám đốc, chúng ta có cần hủy bỏ quyền quản lý nhà thiết kế Tống với hạng mục Dục Hỏa Trùng Sinh không?"
"Có ý gì?" Đường Hạo Tuấn dừng bước lại.
Trình Hiệp tự nhiên cũng ngừng lại theo, "Bởi vì nhà thiết kế Tổng và Đường Hạo Minh có quan hệ đó, hơn nữa Đường Hạo Minh vẫn luôn không buông tha dã tâm đoạt tập đoàn Đường thị, tôi lo lắng anh ta sẽ để nhà thiết kế Tống làm gì đó với hạng mục Dục Hỏa Trùng Sinh, đến lúc đó tập đoàn..."
"Tống Vy sẽ không!" Đường Hạo Tuấn trầm giọng ngắt lời anh ta.
Trình Hiệp có chút không hiểu, "Sao ngài chắc chắn như vậy?"
Đường Hạo Tuấn mím môi thản nhiên nói: "Một khi cô ta thật sự nghe lời Đường Hạo Minh làm ra chuyện như vậy, đầu tiên Mercedes liền sẽ không bỏ qua cho cô ta, chẳng những sẽ công khai giải trừ quan hệ thầy trò, sẽ không để cô ta tiếp tục ở vòng thời trang, hậu quả này, cô ta không gánh nổi!"
Hơn nữa anh nhìn ra được, lòng sự nghiệp của cô rất nặng, không phải người sẽ vì tình yêu tự hủy tương lai. "Thì ra là như vậy. Trình Hiệp thư thái gật đầu một cái.
Đường Hạo Tuấn cầm báo cáo trên tay vỗ vào người anh ta, "Lát nữa anh phải người đưa cho cô ấy, để cô ấy chọn người mẫu xong giao lên."
"Dạ!" Trình Hiệp luống cuống tay chân tiếp lấy báo cáo đang trượt xuống, không hiểu tại sao tổng giám đốc ban đầu không để người đưa qua, còn thế nào cũng phải tự mình tới chuyện này.
Kết quả sau khi tới, lại không đi gặp nhà thiết kế Tống.
Cần gì phải vậy chứ? Trình Hiệp âm thầm cảm khái, chờ trở lại tầng chóp, anh ta tìm trợ lý, để trợ lý đưa báo cáo cho Tổng Vy.
Khi Tống Vy nhận được báo cáo, vừa thoát khỏi Đường Hạo Minh.
Bây giờ cô càng ngày càng cảm thấy Đường Hạo Minh là người điên, chẳng những táy máy tay chân với cô, còn nói gì thích cô, muốn theo đuổi cô, ngay cả cô có hai đứa con cũng không ngại, cô tin anh ta mới lạ. Cô lại không mù, làm sao có thể không thấy sự lạnh lùng nơi đáy mắt anh ta, hiển nhiên chẳng qua là anh ta lấy cớ thích để đến gần cô mà thôi.
Mặc dù không biết mục đích anh ta là cái gì, nhưng, cô nhất định phải cách xa anh ta một chút!
Nhấp môi đỏ mọng, Tống Vy cầm báo cáo đi về bộ phận thiết kế, khi đi qua phòng làm việc của Tống Huyền, cô chợt nghe bên trong truyền tới tiếng nói chuyện, "Yên tâm đi ba, Hạo Tuấn vẫn không biết, lần trước chẳng qua là anh ấy giúp
Tống Vy giải vây, cho nên mới nói như vậy, mẹ con quá khiếp sợ cho nên mới tin."
.
U?
Tống Huyền nói đến cô? Tống Vy không nhịn được dừng bước. Trong phòng làm việc, tiếng Tống Huyền vang lên lần nữa, "Đúng vậy, tồn tại của hai đứa bé con cô ta chính là bom hẹn
giờ, sớm muộn Hạo Tuấn sẽ biết chân tướng, chúng ta có thể lừa gạt được nhất thời, không lừa được một đời" Nghe đến đây, tim Tống Vy chấn động một cái, báo cáo trên tay rơi trên mặt đất.
"Ai ở bên ngoài?" Tống Huyền nghe được tiếng vang, mặt biến sắc, chợt đứng lên.
Tống Vy phục hồi lại tinh thần vội vàng nhặt báo cáo chạy vào phòng làm việc lớn cách vách, ngồi tại chỗ làm bộ như cái gì cũng chưa từng xảy ra, tạch tạch tạch gõ bàn phím.
Tống Huyền cầm điện thoại di động đuổi tới, giọng khó nén hốt hoảng chất vấn mọi người, "Các người vừa rồi ai đã đi ra ngoài?"
"Không có ai ra ngoài mà?" Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng trả lời.
Tống Huyền tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, híp mắt đem quan sát mặt từng người một một lần, muốn nhìn xem có người nói dối không.
Nhưng mà nhìn một vòng, biểu cảm của mỗi người đều viết đầy nghi ngờ và mờ mịt, căn bản không nhìn thấy gì. Chẳng lẽ là cô ta nghe nhầm rồi? Tống Huyền rũ con mắt trầm tư chốc lát, xoay người rời đi. Sau khi cô ta đi, Tống Vy thở phào nhẹ nhõm.
Thật may vừa rồi Tống Huyền hỏi có người ra ngoài không, mà không phải có người đi vào không, nếu không cô nhất định bị phát hiện.
. Nhưng cuộc điện thoại của Tống Huyền có ý gì? Tại sao nói hai đứa con cô là bom hẹn giờ, tại sao Tổng Huyền phải kéo hai con cô và Đường Hạo Tuấn vào một chỗ, chẳng lẽ Đường Hạo Tuấn là ba ruột hai đứa bé?
Điều này sao có thể?
Tống Vy không nhịn được đứng lên, tay để trên bàn cũng nắm thành quả đấm, nội tâm càng không thể bình tĩnh, thẳng đến khi điện thoại di động reo, cô mới hơi tỉnh táo một chút.
"Phàm."
"Em sao thế?" Nghe ra giọng nói run rẩy của cô, trên mặt Kiều Phàm lộ vẻ khẩn trương. Tống Vy miễn cưỡng nhếch mép một cái, không sao, sao anh đột nhiên gọi điện thoại cho em?" " Muốn nói cho em, qua mấy ngày nữa sẽ trở về nước, sau này cũng không đi nữa" Kiều Phàm nói. Lần này Tống Vy thật sự cười rồi, "Vậy thì tốt quá, Hạ biết, nhất định sẽ rất vui." Kiều Phàm đột nhiên trầm mặc. Tống Vy ý thức được cô nói sai, chán nản vỗ trán, "Kiều Phàm, em..."
"Được rồi, em cũng không hỏi anh, tại sao không đi sao?" Kiều Phàm cắt lời cô.