“Vẫn ổn.” Tống Vy xốc chăn lên, cắn răng bước hai chân, muốn xuống giường.
Nhưng cô vừa giẫm chân xuống đất đã dồn đến nơi nào đó, hai chân mềm nhũn như sắp ngã xuống đất.
Đúng lúc này, Đường Hạo Tuấn khom lưng duỗi tay ra, bế bổng cô lên: “Được rồi, anh bế em đi rửa mặt.”
Tống Vy cũng không làm ra vẻ, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh không động đậy.
Đường Hạo Tuấn cong khóe môi, ôm cô đi tới nhà tắm.
Rửa mặt xong, hai người xuống lầu, tới nhà ăn dùng bữa sáng.
Hai đứa trẻ đã bắt đầu ăn, thấy hai người tới, ngọt ngào chào hỏi: “Ba, mẹ, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng hai đứa.” Tống Vy đi tới, xoa đầu hai đứa trẻ.
Đường Hạo Tuấn dịu dàng “ừ” một tiếng, kéo ghế ra cho Tống Vy.
Dì Vương bưng bữa sáng của hai người lên.
Tống Vy đeo khăn vào, cầm dao nĩa, vừa cắt trứng gà vừa nói: “Đúng rồi, Hạo Tuấn, có chuyện này em muốn nói với anh.”
“Chuyện gì thế?” Đường Hạo Tuấn bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Tống Vy cắm một miếng trứng gà bỏ vào miệng, nuốt xuống rồi mới nói: “Hôm nay mẹ em về nước.”
“Chuyện kiện tụng à?” Đường Hạo Tuấn đặt ly cà phê xuống nhìn cô.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, Tống Huy Khanh muốn kiện, mẹ em sẽ theo kiện cùng ông ta.”
“Có nắm chắc không?” Đường Hạo Tuấn dùng khăn khẽ lau khóe miệng.
Tống Vy mỉm cười đáp: “Có.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã biết, sau đó lại nói: “Vậy anh bảo dì Vương dọn dẹp một phòng.”
“Không cần đâu!” Tống Vy biết anh muốn sắp xếp một phòng cho Lưu Mộng, vội vàng xua tay từ chối: “Mẹ em ở bên chung cư là được rồi.”
Vốn dĩ Lưu Mộng đã không thích cô tiếp xúc với Đường Hạo Tuấn rồi, nếu như chuyển tới đây thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.
Cô không muốn mắc kẹt giữa mẹ mình và bạn trai, giúp ai cũng không được, quá mệt, thế nên sống tách nhau ra vẫn hơn.
Tống Hải Dương biết trong lòng Tống Vy đang nghĩ gì, uống một ngụm sữa rồi nói: “Mẹ ơi, vì sao không để bà ngoại sống cùng chúng ta ạ?”
“Đúng đấy, mẹ.” Tống Dĩnh Nhi chớp mắt, cũng tò mò hỏi.
Ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng nhìn cô.
Đối mặt với ánh mắt của ba cha con, Tống Vy chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, day trán nói: “Vì bà ngoại thích yên tĩnh.”
“Vậy ạ?” Rõ ràng Tống Hải Dương không tin.