“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu đồng ý.
Lâm Giai Nhi xoay người, đi từng bước về hướng ban nãy cô ta đến.
Không bao lâu sau, bóng dáng cô ta hoàn toàn biến mất.
Tống Vy bước đến, ngồi xuống chỗ vừa nãy của Lâm Giai Nhi: “Hạo Tuấn, anh có thấy những gì em vừa nói là quá đáng với cô Lâm không?”
“Không.” Đường Hạo Tuấn nghiêng mặt nhìn cô: “Ngược lại em đã nhắc nhở bọn anh không nên có những tiếp xúc không cần thiết như vậy.”
“Vậy sao?” Cuối cùng Tống Vy cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Cô sợ Đường Hạo Tuấn thấy những gì cô vừa nói là quá đáng, sẽ ảnh hưởng đến Lâm Giai Nhi.
Nhưng bây giờ xem ra, cô đã lo lắng quá nhiều rồi.
Sau một lúc chờ đợi, cánh cửa khoa phụ sản lại mở ra.
Lần này, Mạnh Ngọc cầm một tờ giấy, đi ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn và Tống Vy thấy vậy, lập tức đứng lên.
“Bác sĩ Mạnh.” Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, nhìn tờ giấy trong tay Mạnh Ngọc, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nếu không phải vì phép xã giao thì chắc cô đã không kìm được mà giật lấy tờ giấy đó.
“Thế nào rồi?” Đường Hạo Tuấn cũng lên tiếng hỏi.
Vẻ mặt của Mạnh Ngọc có vẻ không được bình thường, anh ta nhìn Đường Hạo Tuấn rồi lại nhìn Tống Vy.
Cuối cùng anh ta thở dài đưa tờ giấy đó cho Tống Vy.
Không biết tại sao nhìn thấy dáng vẻ đó của Mạnh Ngọc, trong lòng Tống Vy cảm thấy rất bất an, bàn tay cô giơ lên hơi run rẩy.
Cô nhận lấy tờ giấy, không lập tức mở ra mà hỏi: “Bác sĩ Mạnh, có phải có chuyện gì với đứa bé không?”
Nghe vậy, đồng tử của Đường Hạo Tuấn co rút lại, nhìn Mạnh Ngọc chăm chú.
Mạnh Ngọc lắc đầu: “Không phải là có vấn đề gì mà là căn bản cô không hề mang thai!”
Đó là lý do tại sao khi bước ra anh ta lại có biểu cảm kỳ lạ như vậy.
“Cái gì?” Tống Vy trợn tròn hai mắt, giọng nói cũng lớn hơn: “Tôi không mang thai?”
Đường Hạo Tuấn mím chặt đôi môi mỏng, anh cầm lấy tờ giấy trong tay cô, lật ra xem tình hình cụ thể thế nào.
Tống Vy cũng nhìn sang, cùng xem với anh.
Khi nhìn thấy kết quả cuối cùng, cả người cô cứng đờ.
“Sao lại…” Môi Tống Vy run lập cập.
Đường Hạo Tuấn gấp tờ giấy lại, nét mặt khiến người khác không thể đoán được tâm trạng của anh.
Mạnh Ngọc đẩy mắt kính nhìn hai người, mặc dù hơi không đành lòng nhưng anh ta vẫn nói: “Vì sao hai người lại nghĩ là có thai?”
Tống Vy nhìn anh ta, xoa bụng dưới của mình, vẻ mặt buồn bã nói: “Bởi vì tôi có những dấu hiệu khi mang thai, hơn nữa kinh nguyệt của tôi vẫn chưa tới nên…”
Những lời tiếp theo cô không nói nữa.
Cô cứ tưởng mình có thai thật nhưng nào ngờ lại không phải, lúc trước cô vui mừng và mong chờ bao nhiêu thì bây giờ lại khó chịu bấy nhiêu.
“Hóa ra là hiện tượng mang thai giả.” Mạnh Ngọc nhún vai xòe tay.
Tống Vy không nói nữa, cô cúi đầu nhìn xuống.