Tống Vy cười khổ một tiếng: “Được rồi, em cũng biết không thực tế cho lắm, nhưng Giang Hạ là bạn em, đương nhiên em hy vọng cô ấy có thể thành công, nên trong thâm tâm, không muốn có ai tranh giành với Giang Hạ cả.”
Nói tới đây, cô nhìn về phía Đường Hạo Tuấn, ánh mắt có chút thấp thỏm: “Hạo Tuấn, anh sẽ không cảm thấy em làm vậy…”
“Không đâu!” Đường Hạo Tuấn biết cô muốn nói gì, trực tiếp ngắt lời, xoa đầu cô nói: “Làm điều em muốn là được. Anh từng nói, dù em có giết người anh cũng sẽ giúp em vứt xác mà, thế nên chỉ cần là điều em muốn làm, anh đều sẽ ủng hộ.”
Sự ủng hộ hết mình của anh khiến trái tim Tống Vy rất cảm động, sự thấp thỏm trong mắt hoàn toàn tiêu tan ngay tức thì.
Cô chủ động vươn tay ôm lấy anh: “Cảm ơn anh, Hạo Tuấn. Ở bên anh, em rất hạnh phúc.”
Đây đích thực là một lời khẳng định với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc dài sau lưng cô: “Anh cũng vậy.”
Thầy Mercedes ở đối diện thấy hai người ân ái như vậy, cũng không làm phiền họ, đứng dậy lặng lẽ rời đi.
Tuy vậy, Đường Hạo Tuấn vẫn để ý thấy.
Có điều cũng không có ý định gọi ông lại.
Thế nên, khi Tống Vy ngồi dậy rời khỏi vòng tay Đường Hạo Tuấn, không biết thầy Mercedes đã đi từ lúc nào rồi.
Buổi tối, tiệc sinh nhật của thầy Mercedes bắt đầu.
Tuy lần này thầy Mercedes không gửi thư mời ra bên ngoài, nhưng cũng có không ít người chủ động tới, khoảng ba mươi người.
Trong đó, bao gồm cả hai ba con ông Hill.
Bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn.
Được một nửa thời gian, Tống Vy buông dao dĩa trong tay xuống, khẽ nghiêng người, nói nhỏ vào tai Đường Hạo Tuấn: “Em đi vệ sinh, anh trông chừng Hải Dương và Dĩnh Nhi nhé.”
Tuy ở đây là khách sạn, hai đứa trẻ sẽ không bị lạc.
Nhưng khách sạn đông người, vẫn phải đề phòng.
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Em đi đi, về sớm nhé.”
“Vâng.” Tống Vy mỉm cười, đứng dậy ra khỏi phòng.
Annie ngồi ở một bàn khác, thấy cô ra ngoài liền siết chặt lòng bàn tay, cũng buông dao dĩa xuống, đứng dậy ra ngoài theo.
Tống Vy nhận ra có người đi theo mình, nhíu mày lại, sau đó dừng bước chân, quay đầu nhìn hành lang phía sau: “Ra đây đi.”
Cô Hill biết mình bị phát hiện, cũng không trốn tránh nữa, đi từ lối rẽ ra.
Thấy người đi theo mình là cô ta, Tống Vy ngạc nhiên mất một giây, sau đó lập tức yên tâm.
Người theo dõi là Annie chứ không phải người lạ, cô cũng không cần lo lắng về sự an toàn của bản thân.
“Có chuyện gì sao?” Tống Vy nhìn cô ta.
Annie cắn môi: “Tôi muốn biết, giờ bác sĩ Kiều đang ở đâu?”
“Cô hỏi chuyện này làm gì?” Tống Vy nhíu mày.
Annie hít sâu một hơi: “Tôi muốn đích thân hỏi anh ấy, muốn thấy bạn gái hiện giờ của anh ấy.”
“Thấy rồi thì sao?” Tống Vy thở nhẹ một hơi: “Lẽ nào cô muốn chia rẽ họ sao?”
Annie mấp máy môi, không phản bác.
Dáng vẻ cô ta như vậy khiến Tống Vy biết mình đã đoán đúng rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trầm xuống: “Cô hà tất phải làm vậy. Kiều Phàm không thích cô, dù cô có chia rẽ họ thì anh ấy cũng sẽ không thích cô, ngược lại còn vì vậy mà ghét cô hơn, cô hiểu không?”
“Tôi biết, nhưng tôi không cam tâm!” Hốc mắt Annie đỏ lên: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã thích anh ấy rồi. Trong mắt anh ấy không hề có tôi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy một thời gian dài, anh ấy nhất định sẽ để ý tới tôi, nhưng mà…”