Lúc này đã là buổi tối, còn trong nước thì vừa mới hừng đông.
Hai đứa trẻ ở trên máy bay không ngủ được, bây giờ tới khách sạn lại buồn ngủ.
Tống Vy giục chúng mau đi ngủ, dù sao cũng phải ở nước ngoài vài ngày, nhất định sẽ chênh lệch múi giờ.
Hai đứa trẻ không chịu nổi cơn buồn ngủ, ngoan ngoãn đi vào phòng.
Tống Vy đắp chăn cho hai đứa, sau đó lại khom lưng thơm mỗi đứa một cái rồi mới đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Trở về phòng ngủ chính, Đường Hạo Tuấn đã tắm xong, vừa đi về phía giường vừa hỏi cô: “Hải Dương và Dĩnh Nhi ngủ rồi sao?”
“Ừ, vừa mới ngủ.” Tống Vy che miệng ngáp một cái, cũng có chút buồn ngủ.
Đường Hạo Tuấn lau tóc: “Đi tắm đi, anh xả nước sẵn cho em rồi.”
Anh chu đáo như vậy, khiến Tống Vy cảm thấy ấm áp, gật đầu cười: “Cảm ơn Hạo Tuấn.”
Dứt lời, cô bước lên, ôm mặt anh rồi khẽ hôn một cái.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng động, ngay lập tức ôm cô lên đùi mình, cúi đầu nhìn cô: “Em đang quyến rũ anh đấy à?”
Tống Vy đỏ mặt, liên tục lắc đầu: “Đâu có, em chỉ đang cảm ơn anh thôi.”
Cô cũng không ngờ một hành động vô tình của mình lại khơi dậy tinh thần anh như vậy.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Cảm ơn anh đã xả nước tắm cho em?”
“Đúng vậy.”
Đường Hạo Tuấn khẽ cười một tiếng: “Xem ra anh xả nước tắm cho em không thiệt, đi tắm đi.”
Anh đặt tay lên hông cô, đỡ cô dậy.
Hai chân vừa đứng vững là Tống Vy lập tức chạy vào phòng tắm, cứ như sợ chạy chậm thì người đàn ông này sẽ đổi ý.
Người đàn ông nhìn bóng lưng hoảng loạn của cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên, kéo khăn bông trên cổ xuống, tiếp tục lau tóc.
Trong phòng tắm, Tống Vy cởi quần áo trên người ra, tiến vào bồn tắm, chậm rãi dựa lưng lên thành bồn.
Cô vừa dựa vào, máy mát xa sau lưng lập tức tự khởi động, mát xa cho cô.
“Đã quá!” Tống Vy không kìm được mà thoải mái nở nụ cười, vươn vai thở dài một hơi, sau đó nhắm mắt lại hưởng thụ.
Khoảng nửa tiếng sau, nước lạnh dần, cô mới lưu luyến rời khỏi bồn tắm, mặc áo choàng tắm ra ngoài.
Bên ngoài, đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ có ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường vẫn bật. Đường Hạo Tuấn nằm im trên giường, như thể đã ngủ say.
Tống Vy nhẹ nhàng bước tới bên giường, cúi đầu nhìn Đường Hạo Tuấn, muốn xem xem có phải anh ngủ thật rồi không.
Khi cô duỗi tay ra, muốn thử xua tay trước mặt anh, thăm dò một chút.
Đường Hạo Tuấn đột nhiên mở to mắt, ánh mắt lóe lên, bắt lấy cổ tay cô, dùng sức kéo lại.
“Á!” Tống Vy sợ hãi kêu lên, sau cơn choáng váng, cơ thể đã rơi vào một cái ôm nóng bỏng.
Cô ngơ ngẩn chớp mắt, sau đó tức giận chu miệng: “Anh lừa em, anh chưa ngủ à?”
Đường Hạo Tuấn đắp chăn cho cô, một lần nữa nhắm mắt lại: “Định ngủ rồi, nhưng tiếng bước chân của em đánh thức anh.”
“Không thể nào, em đi nhẹ như vậy cơ mà.” Tống Vy trừng mắt phản bác.
Đường Hạo Tuấn ôm cô vào lòng: “Tai anh thính lắm. Được rồi, ngủ đi, anh thấy hơi mệt.”
Lời nói này khiến Tống Vy im bặt miệng thành công.
Cô ngước mắt nhìn hàng lông mày nhíu chặt lại của anh, mí mắt nhàn nhạt và gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi. Chợt có một cảm giác đau lòng ập đến trong cô.
Thời gian này, tuy vì chuyện thành lập công ty mà cô bận túi bụi, nhưng anh cũng không thoải mái hơn là bao.
Không chỉ riêng chuyện tập đoàn mà còn điều tra sự thật về cái chết của ông cụ Đường và ba mẹ anh, đồng thời, còn phải điều tra tung tích bản di chúc mà ông cụ Đường để lại nữa, thỉnh thoảng lại còn chạy tới bệnh viện thăm Lâm Giai Nhi, thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Tống Vy càng nghĩ càng đau lòng, nhưng biết bản thân không giúp được gì cho anh, chỉ có thể thở dài một hơi, vuốt thẳng hàng chân mày cho anh, sau đó cuộn tròn trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại.
“Ngủ ngon!” Cô nhỏ giọng nói với Đường Hạo Tuấn.
Đương nhiên, Đường Hạo Tuấn không đáp lại.
Tống Vy cũng không để ý, vòng tay lên eo anh.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Tống Vy đã ngủ say, Đường Hạo Tuấn lại đột nhiên mở mắt, cúi đầu nhìn cô.
Nhìn một lúc lâu sau mới nói một tiếng “ngủ ngon”, xem như đáp lại lời cô ban nãy, sau đó lại nhắm mắt.
Ngày mai là tới sinh nhật Mercedes rồi.