Anh nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào anh, cất giọng trầm khàn: “Em có thể suy nghĩ, nhưng anh sẽ không cho em thời gian quá dài. Anh sợ anh không chờ nổi. Em biết đấy, anh không thích lề mề. Bất kể đáp án cuối cùng của em sau khi suy nghĩ xong là gì, thì với anh, kết quả vẫn như nhau. Việc kết hôn, anh nghiêm túc đấy!”
Nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh, trái tim Tống Vy bỗng đập nhanh hơn. Cô bất giác muốn nói đồng ý.
Có điều, cuối cùng lý trí đã ngăn cô lại, mách bảo cô không được bốc đồng. Cô lấy lại bình tĩnh, gật đầu nói: “Được, em sẽ suy nghĩ rõ ràng thật nhanh chóng.”
Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng, không nói gì.
Tống Vy có chút khó chịu, bèn cử động cổ: “Hạo Tuấn, anh có thể buông em ra được rồi chứ?”
Cô chu đôi môi đỏ, giọng nói nghe vừa mềm mại vừa dịu dàng, như thể đang làm nũng.
Đường Hạo Tuấn nhìn đôi môi cô mấp máy, còn thoang thoảng mùi hương, yết hầu anh khẽ động đậy, ánh mắt cũng trầm xuống, sau đó, lập tức đặt nụ hôn lên.
Tống Vy không ngờ anh lại làm như vậy, ngây người ra một lúc, rồi tức thì hoàn hồn, đáp lại nụ hôn.
Có lẽ là vẫn đang tức giận vì cô chưa đồng ý kết hôn với anh ngay.
Đường Hạo Tuấn gặm cắn đôi môi Tống Vy một hồi, không hề che giấu thể hiện ý muốn trừng phạt.
Tới khi Tống Vy cảm thấy môi hơi đau, không thoải mái rên lên một tiếng, anh mới buông cô ra.
Lúc này, đôi môi cô đã vừa đỏ vừa sưng lên, lớp son trên môi đã bị người đàn ông ăn sạch sẽ.
“Anh…” Tống Vy che miệng lại, đôi mắt như phủ một lớp sương mù trừng lên với Đường Hạo Tuấn, ánh mắt đầy vẻ lên án.
Cô thật sự không biết anh bị chập dây thần kinh nào mà lại cắn cô!
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại làm như không thấy Tống Vy đang trách móc, dùng ngón cái lau sạch vết nước và son trên môi, giọng nói lộ ra ý cười: “Được rồi, em ra ngoài trước đi, anh có một cuộc họp online.”
Khóe miệng Tống Vy run rẩy.
Hôn xong là muốn đuổi cô đi luôn?
Anh làm thế này có giống tra nam vô tình đểu cáng trên mạng hay đồn không?
“Sao thế?” Thấy ánh mắt Tống Vy nhìn mình rất kỳ lạ, Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Tống Vy xua tay: “Không có gì, em ra ngoài trước, anh làm việc đi.”
Dứt lời, cô xoay người mở cửa ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Tống Vy bị bốn đôi mắt của hai người lớn, hai trẻ nhỏ chú ý.
Đặc biệt là Hạ Bảo Châu, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, cười vô cùng nham hiểm: “Vy Vy, cậu với tổng giám đốc Đường ở bên trong…”
“Khụ khụ.” Tống Vy đỏ mặt, ho thật mạnh hai tiếng, nói với cô ấy, loại chuyện này cô ấy biết là được rồi, không cần phải nói ra.
Vì hai đứa trẻ còn đang ở đây.
Hạ Bảo Châu cũng rất thông minh, lập tức hiểu ý Tống Vy rồi cười nham hiểm, luôn miệng nói “tớ hiểu rồi”, sau đó không nói gì nữa.
Mấy tiếng sau, đã tới nước M.