Tống Vy có chút bất ngờ, cũng không giải thích rằng Đường Hạo Tuấn không phải chồng cô, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên hỏi: “Cậu quen anh ấy à?”
Cô chỉ về phía Đường Hạo Tuấn.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng vừa ý với từ “ông xã” của Hạ Bảo Châu.
Đương nhiên, điều khiến tâm trạng anh thoải mái nhất vẫn là Tống Vy ngầm thừa nhận.
“Không quen.” Hạ Bảo Châu nhìn Đường Hạo Tuấn, vội vàng xua tay lắc đầu: “Tớ chỉ thấy tổng giám đốc Đường trên tạp chí kinh tế tài chính thôi.”
“Hóa ra là vậy.” Tống Vy chợt hiểu ra, gật đầu.
Hạ Bảo Châu kích động nắm chặt tay lại: “Vy Vy, cậu kết hôn với tổng giám đốc Đường khi nào vậy?”
“Tớ…” Tống Vy mím môi, không biết nên trả lời thế nào.
Đường Hạo Tuấn đặt Tống Dĩnh Nhi xuống, cũng buông tay Tống Hải Dương ra, lên tiếng tiếp lời: “Cũng mấy năm rồi.”
Tống Vy kinh ngạc nhìn về phía anh.
Đúng lúc Đường Hạo Tuấn cũng nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tống Vy nhìn đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ của anh, cảm giác sắp chìm vào trong đó.
Tới khi Hạ Bảo Châu vỗ trán nói: “À phải, tớ đúng là ngốc mà. Con của hai người đã lớn bằng ngần này, chắc chắn là kết hôn lâu lắm rồi. Tớ hỏi một câu thừa thãi thật đấy.”
Tống Vy khẽ cong khóe môi, nặn ra một nụ cười gượng, không đáp lại.
Cô biết nói gì đây?
Nếu như cô tiếp lời thì chẳng phải thành ra cô muốn nhanh chóng kết hôn với Đường Hạo Tuấn sao? Nhưng nếu phủ định thì lại thành “vả mặt” Đường Hạo Tuấn, thế nên, im lặng mới là lựa chọn tốt nhất.
Như thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tống Vy, ánh mắt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, đẩy hai đứa trẻ tới trước mặt Trình Hiệp: “Cậu trông hai đứa đi.”
“Vâng.” Trình Hiệp đáp một tiếng.
Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn Tống Vy: “Em vào với anh.”
“Đi đâu?” Tống Vy nhất thời không hiểu gì, chớp mắt nghi ngờ.
Đường Hạo Tuấn hất cằm về phía phòng nghỉ.
Tống Vy “ồ” lên một tiếng đồng ý.
Sao đó, Đường Hạo Tuấn ôm eo cô, dẫn cô đi về phía phòng nghỉ.
Hạ Bảo Châu nhìn bóng dáng hai người, chắp tay ngưỡng mộ: “Tổng giám đốc Đường yêu Vy Vy quá.”
“Đúng vậy, tổng giám đốc của chúng tôi quả thực rất yêu nhà thiết kế Tống.” Trình Hiệp bế hai đứa trẻ về vị trí, đáp lại một câu.
Hạ Bảo Châu nhận ra cách xưng hô của anh ta có chút kỳ lạ, khẽ nhíu mày: “Sao anh lại gọi Vy Vy là nhà thiết kế Tống, không phải cậu ấy kết hôn với tổng giám đốc Đường rồi sao?”
“À…” Trình Hiệp giật mình, lúc này mới nhận ra mình gọi sai, nhưng cũng không thể nói thẳng ra là Đường Hạo Tuấn và Tống Vy vẫn chưa kết hôn được, chỉ đành ngượng ngùng cười: “Tôi quen rồi, vì nhà… à không, lúc bà chủ ở bên ngoài thích tôi gọi cô ấy bằng danh xưng trong công việc.”
“Thế à.” Hạ Bảo Châu gật đầu, thu lại mối nghi hoặc trong lòng, rồi chơi đùa với hai đứa trẻ.