Như vậy, hoàn toàn có thể bớt tốn công sức, có thể biến nhãn hiệu thời trang của Đường Thị thành xa xỉ lam luôn.
“Tớ cũng nghe ngóng chuyện này luôn rồi. Có hai nguyên nhân, thứ nhất, tập đoàn Đường Thị là mô hình doanh nghiệp gia tộc, không thể tham gia cổ phần, thứ hai là nhãn hiệu thời trang Đường Thị dựa vào cây cổ thụ lớn là tập đoàn Đường Thị này, mời được mấy nhà thiết kế không tệ, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành nhãn hiệu xa xỉ lam.” Giang Hạ nhún vai trả lời.
Tống Vy hiểu rõ mà gật đầu: “Hóa ra là vậy, thế thì có khả năng là muốn tạo ra một nhãn hiệu thời trang xa xỉ lam đầu tiên ở nước ta, trước khi nhãn hiệu thời trang của Đường Thị trở thành xa xỉ lam.”
“Đúng.” Giang Hạ lại uống một ngụm trà, sau đó hỏi: “Vy Vy, chúng ta có tham gia thi tuyển không?”
Tống Vy có chút động lòng, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu: “Không phải cậu cũng vừa nói rồi sao, là cuộc thi tuyển giữa các công ty, chúng ta chỉ là phòng làm việc, tham gia sao được?”
Đương nhiên cô cũng muốn có được sự ủng hộ của mọi người, suy cho cùng thì cây cao bóng cả mà, có được sự ủng hộ của tư bản rồi, một số người sẽ không dám gây sự với bọn họ nữa.
Chuyện quan trọng nhất là, bọn họ không có nền móng sâu như tập đoàn Đường Thị, muốn phát triển tốt trong nước, cũng chỉ có thể dựa vào tư bản.
“Nói cũng phải.” Ánh mắt Giang Hạ trở nên ảm đạm: “Uổng công tớ còn phấn khích nghe ngóng lâu như vậy.”
Tống Vy vỗ mu bàn tay an ủi cô ấy.
Giang Hạ đột nhiên nghĩ tới gì đó, vẻ mặt chấn động: “Vy Vy, cậu nói xem hay là bây giờ phòng làm việc của chúng ta chuyển thành công ty thì sao?”
Tống Vy ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, chúng ta không có tiền. Vốn đăng ký mở phòng làm việc là sáu mươi tỷ, muốn chuyển thành công ty, phải cần số vốn đăng ký gấp đôi.”
“Tức là chúng ta không có cách nào đi thi tuyển à?” Giang Hạ một mặt đau khổ.
Tống Vy nhún vai: “Cũng không phải, trừ khi được đầu tư.”
“Ha ha, với tình hình bây giờ của cậu, có thể được đầu tư bao nhiêu?” Giang Hạ liếc mắt nhìn sang.
Tống Vy cười khẽ: “Cho nên ấy à, chúng ta đừng nghĩ nữa, từ từ mà tới thôi.”
Giang Hạ thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Không từ từ mà tới thì còn có thể thế nào được?
Đúng lúc này, cửa phòng bao đột nhiên mở ra, thư ký Lý đi từ bên ngoài vào, nói với vẻ mặt xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi tới trễ.”
“Không sao.” Tống Vy đứng dậy, cười làm tư thế mời: “Chúng tôi cũng vừa tới chưa được bao lâu, mời thư ký Lý ngồi.”
Giang Hạ kéo ghế ra cho thư ký Lý.
Thư lý Lý nói tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống.
Tống Vy cũng ngồi xuống, đưa tập bản thiết kế cho anh ta: “Thư ký Lý, đây là bản thiết kế của lần đấu thầu vừa rồi, anh xem xem có vấn đề gì không.”
“Không cần xem đâu, tôi đã xem bản scan hôm qua rồi, tổng giám đốc Lục của chúng tôi rất vừa ý.” Thư ký Lý đặt bản thiết kế trước mặt, không có ý mở ra xem.
Anh ta tin tưởng như vậy, khiến trong lòng Tống Vy hân hoan, nụ cười cũng không còn khách sáo khuôn mẫu như vậy nữa, mà trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Tổng giám đốc Lục vừa ý là tốt rồi, vậy sau này...”
“Yên tâm đi, ngày mai số tiền còn lại sẽ được chuyển cho các cô.” Thư ký Lý trả lời.
Tống Vy xua tay: “Không phải, tôi không nói đến chuyện tiền bạc, mà tôi nói tới chuyện catwalk.”
“Ồ, xin lỗi xin lỗi.” Thư ký Lưu hơi xấu hổ vò đầu: “Là tôi hiểu nhầm, tôi còn tưởng rằng...”
Giang Hạ rót một chén trà cho anh ta: “Không trách anh được, người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy. Được rồi thư ký Lý, anh nói tới chuyện catwalk trước đi.”