“Sao thế, đứng ngây người ở đó làm gì?” Đường Hạo Tuấn thấy Tống Vy đứng thẫn thờ dưới cầu thang, vừa kéo cà vạt vừa chủ động lên tiếng.
Tống Vy lắc đầu: “Không sao, sao muộn vậy với về?”
“Ở lại viện với Giai Nhi thêm một lát, tiện thể hỏi han bệnh tình của cô ấy.” Đường Hạo Tuấn vứt cà vạt lên sofa, ngồi xuống xoa mi tâm trả lời.
Tống Vy nhìn khuôn mặt có hơi mệt mỏi của anh, đi tới đằng sau anh rồi dừng lại, cách lưng ghế vươn tay ra day ấn huyệt thái dương của anh.
Đường Hạo Tuấn có hơi sững sờ, sau đó mới phản ứng lại. Cô đang mát xa cho anh, hàng lông mày lập tức dịu đi, nhắm mắt lại bắt đầu hưởng thụ.
Tống Vy cúi đầu nhìn biểu cảm lạnh nhạt của anh đã thả lỏng hẳn ra, lúc này mới tò mò hỏi: “Bệnh tình của cô Lâm thế nào rồi?”
“Hồi phục cũng tốt, chỉ trừ đôi mắt thôi!” Đường Hạo Tuấn cất lời nói: “Mắt của cô ấy, không giữ được bao lâu nữa.”
Nghe thấy vậy, động tác trên tay Tống Vy dừng lại, nhưng nhanh chóng đã tiếp tục ấn bóp.
“Có phải giác mạc không?” Cô lại hỏi.
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng.
Tống Vy nhớ tới trước đây Kiều Phàm nói với cô, Lâm Giai Nhi nhìn trúng giác mạc của cô, trong lòng liền trầm xuống: “Vậy cô Lâm định khi nào làm phẫu thuật thế, có giác mạc rồi à?”
“Có rồi, tháng sau sẽ làm.” Đường Hạo Tuấn mở mắt ra.
Trái tim Tống Vy căng chặt, há miệng: “Giác mạc của ai vậy?”
“Không biết, tư liệu về người hiến tặng không được tiết lộ ra ngoài, anh cũng không hỏi Mạnh Ngọc.” Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu.
Tống Vy thở phào một hơi, không hỏi nữa.
Tháng sau sẽ làm, còn có cả người hiến tặng nữa, xem ra cô đã nghĩ nhiều rồi.
Nhưng trước đây cô nghe Mạnh Ngọc nói, Lâm Giai Nhi mãi vẫn không vừa lòng với giác mạc mà bệnh viện tìm, tự mình chọn được một đôi, lẽ nào là đôi ấy sao?
“Lại ngây người à?” Đường Hạo Tuấn thấy mãi một lúc Tống Vy cũng không ấn, nhưng tay vẫn đặt trên thái dương anh, nghi hoặc quay đầu lại nhìn cô liền thấy cô lại đang thẫn thờ.
Đây đã là lần thứ ba cô thẫn thờ như vậy trong tối nay rồi.
Ánh mắt Tống Vy lóe lên, hoàn hồn trở lại: “Không có, chắc là không có tinh thần thôi.”
“Buồn ngủ rồi à?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Tống Vy ngáp một cái: “Hơi hơi.”
“Vậy lên tầng nghỉ ngơi thôi.”
Nói rồi, anh kéo tay cô ra khỏi huyệt thái dương, sau đó đứng dậy kéo cô lên tầng.
Lại là một đêm chiến đấu kịch liệt.
Ngày hôm sau Tống Vy tới phòng làm việc với cơ thể đau nhức, lại bị Giang Hạ trêu chọc một trận.
Tống Vy bực bội đánh cô ấy một cái: “Được rồi, đừng cười nữa, đi thôi, tới nhà hàng Lam Vân, còn phải gặp thư ký Lý nữa.”
“Được được được, tớ không cười nữa.” Tuy miệng Giang Hạ thì nói vậy nhưng lại không che giấu được ý cười trong mắt.
Tống Vy lười quan tâm tới cô ấy, cầm theo tập thiết kế ra khỏi phòng làm việc.
Giang Hạ vội vàng đi theo.
Rất nhanh đã tới nhà hàng Lam Vân.