Tuy đang diễn ra tang lễ của Tống Huyền nhưng thực tế những người tới tham dự không được mấy ai là thật lòng. Họ đều tới đây để tạo mối quan hệ, đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở của lợi ích kinh doanh.
Hơn nữa, cô tới đây cũng không phải để tạo mối quan hệ, càng không phải tham gia tang lễ. Chỉ là muốn biết mục đích Tống Huy Khanh mời cô tới đây thôi, bây giờ biết rồi, đúng thật là không cần thiết phải ở lại thêm.
“Không, chúng ta đi thôi.” Tống Vy lắc đầu trả lời.
Đường Hạo Tuấn gật đầu, kéo lấy tay cô, rời khỏi nhà họ Tống cùng cô.
Trước khi rời đi, Tống Vy gỡ hoa trắng trên ngực xuống vứt lên khay của nhân viên bưng rượu.
Đường Hạo Tuấn cũng làm như vậy.
“Giờ đi đâu tiếp?” Tới trước xe, Đường Hạo Tuấn hỏi cô.
Tống Vy xoa huyệt thái dương: “Quay về phòng làm việc.”
“Lên xe đi.” Đường Hạo Tuấn mở cửa xe ghế phó lái cho cô.
Tống Vy mỉm cười ngồi vào bên trong.
Đường Hạo Tuấn đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
Một tiếng đồng hồ sau tới văn phòng làm việc.
Tống Vy xuống xe, đứng bên đường khom lưng hôn lên má Đường Hạo Tuấn: “Đi đường cẩn thận.”
“Anh biết rồi.” Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn hơi cong lên, vừa lòng kéo cửa kính xe lên, lái xe rời đi.
Tống Vy nhìn theo xe anh mãi tới khi đi xa, tới tận khi không thể nhìn thấy nữa mới quay người đi vào tòa nhà.
Đi vào phòng làm việc, Giang Hạ lập tức đi ra đón cô: “Cậu tham gia tang lễ nhanh vậy đã về rồi à?”
“Tham gia được một nửa thì rời đi.” Tống Vy vừa đặt túi xuống vừa trả lời.
“Vì sao thế?” Giang Hạ đi theo sau cô, có chút khó hiểu.
Tống Vy nói ra ý định của Tống Huy Khanh.
Giang Hạ nghe xong liền làm động tác nôn mửa: “Thế thì mặt dày quá rồi đấy?”
“Còn không phải sao?” Tống Vy bật cười, kéo ghế ra ngồi xuống: “Được rồi, cậu có chuyện gì à?”
“Ồ, có đấy.” Giang Hạ gật đầu: “Nửa tiếng đồng hồ trước thư ký Lý gọi điện thoại tới, hỏi tớ thiết kế dự án đấu thầu như thế nào rồi. Cậu không có ở đây, tớ cũng không biết phải trả lời anh ta như thế nào.”
“Là lỗi của tớ!” Tống Vy ảo não vỗ trán: “Bản thiết kế xong từ hai hôm trước rồi, vốn đã định gửi qua đó, kết quả là xảy ra chuyện Tống Huyền nhảy lầu nên tớ quên mất.”
Nói rồi cô cúi xuống kéo ngăn kéo, lấy ra một tập thiết kế, bên trong là những bản thiết kế hàng đầu tuyệt đẹp.
Lần đầu tiên nhìn thấy, Giang Hạ bỗng chốc cảm thấy kinh ngạc, che miếng thốt lên: “Trời ơi, đẹp quá!”
Tống Vy mỉm cười: “Sửa mấy lần rồi đấy, có thể không đẹp được hay sao. Cậu trả lời thư ký Lý đi, tiện thể hẹn anh ta tới đây, đưa bản thiết kế cho anh ta.”
“Được, tớ gọi điện ngay đây.” Giang Hạ làm động tác OK rồi lấy di động ra, bắt đầu gọi điện thoại ngay trước mặt cô.
Mấy phút sau, cuộc gọi kết thúc.
Giang Hạ bỏ điện thoại xuống: “Thư ký Lý nói trưa mai gặp mặt ở nhà hàng Lam Vân.”