“Em không nhớ ra anh à? Anh là Trâu Vũ mà.” Người đàn ông chỉ vào mũi mình.
“Trâu Vũ?” Tống Vy cụp mắt suy nghĩ, rồi cũng nhớ ra: “Hóa ra là anh à.”
Trâu Vũ này cũng giống như Hàn Thư, đều là sinh viên Đại học thành phố Giang. Bởi vì điều kiện gia đình tốt, là con nhà giàu, bề ngoài cũng khá được nên Trâu Vũ cũng là một nhân vật tiếng tăm trong trường.
Thật không ngờ rằng tối nay cô lại gặp liền hai người của Đại học thành phố Giang.
“Là anh đây.” Thấy Tống Vy nhớ ra, Trâu Vũ kích động gật đầu liên tục: “Tống Vy, bảy năm không gặp, em đúng là càng ngày càng đẹp nhỉ.”
Anh ta đánh giá khuôn mặt và thân hình của cô, trong mắt tràn đầy vẻ bất ngờ và thèm khát.
Tống Vy nhận ra được, có chút chán ghét cau mày lại, nhưng rất nhanh đã quay trở lại nụ cười khách sáo: “Cảm ơn.”
“Tống Vy, mấy năm nay em đi đâu thế? Vì sao năm đó lại đột nhiên thôi học vậy?” Trâu Vũ xoa tay, hỏi với vẻ mặt nhiệt tình.
Nụ cười trên mặt Tống Vy hơi cứng đờ một chút.
Cô với anh ta thân thiết lắm sao?
Hỏi nhiều như vậy làm gì!
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài Tống Vy vẫn trả lời lịch sự: “Tôi ra nước ngoài.”
“Vậy à? Thế em về nước từ bao giờ vậy?” Trâu Vũ lại hỏi.
Trong lòng Tống Vy lại càng mất kiên nhẫn hơn, dứt khoát không cười nữa, lạnh nhạt nói: “Đã về một thời gian rồi.”
Lúc đang nói, khóe mắt cô bỗng thấy có một chiếc xe bentley quen thuộc đang lái xuyên qua màn mưa tới đây.
Tống Vy mỉm cười nhìn về phía chiếc xe, sau khi thấy xe lái về phía đỗ xe cách đó không xa, lúc này mới quay đầu lại nói với Trâu Vũ: “Được rồi anh Trâu, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đi rồi.”
“Em định đi đâu, để anh đưa em đi.” Trâu Vũ lấy chìa khóa xe trong túi ra, xoay vòng quanh ngón tay, trong lúc chuyển động còn làm như vô tình để lộ kí hiệu xe bên trên.
Tống Vy nhìn ra được ý đồ khoe khoang của anh ta, trong lòng chỉ cảm thấy nực cười, nhưng trên mặt vẫn không để lộ gì, xua tay từ chối với giọng nói lạnh lùng: “Không cần đâu.”
Thấy Tống Vy năm lần bảy lượt không nể mặt mình, Trâu Vũ cũng có chút tức giận.
Nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình bốc lửa của cô, anh ta vẫn đè lửa giận xuống, lấy điện thoại ra: “Vậy để lại phương thức liên lạc thì sao, dù sao cũng là bạn học, lẽ nào em không nể mặt chút nào vậy à?”
“Chuyện này...” Tống Vy cau mày càng chặt hơn.
Ngay lúc cô đang cảm thấy khó xử thì một giọng nữ quen thuộc đột nhiên truyền tới từ bên trong cửa đằng sau: “Vũ, em hỏi bên chăm sóc khách hàng rồi, họ nói ô cho thuê hết cả rồi, bây giờ chúng ta nên...”
Người phụ nữ còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Tống Vy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao lại là cô?”
Tống Vy cũng hơi bất ngờ nhướn mày lên: “Là tôi, trùng hợp thật đấy Hàn Thư, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Sắc mặt Hàn Thư âm trầm, không nói gì.
Trâu Vũ nhìn cô ta: “Thư Thư, hóa ra em đã từng gặp Tống Vy rồi à?”