Đường Hạo Tuấn gật đầu, thu hồi ánh nhìn Tô Thu lại.
Tô Thu cảm thấy áp lực đã vơi bớt thì thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại nghe Tống Vy nói: “Anh cảnh sát, thật ra tôi tới đây vì nghi ngờ người tự sát không phải Tống Huyền!”
“Sao cơ?” Cảnh sát ngỡ ngàng trước lời nói của cô.
Tô Thu thở hồng hộc chỉ thẳng vào mặt Tống Vy: “Loại đê tiện, mày nói xằng bậy cái gì đấy. Người tự sát không phải Huyền Nhi thì chẳng lẽ là người khác à?”
“Bà nói đúng đấy, tôi nghi ngờ đó là một người khác.” Tống Vy nhìn bà ta.
Đường Hạo Tuấn không lên tiếng, chỉ sửa sang lại tóc tai rối bời của Tống Vy.
Cử chỉ thân mật của hai người lọt vào mắt Tô Thu.
Tô Thu trợn tròn mắt, không thể tin nổi: “Hai người… hai người…”
Bà ta còn chưa nói hết câu thì đã bị viên cảnh sát ngắt lời: “Cô Tống, những lời này của cô có chứng cứ gì hay không?”
Viên cảnh sát chắn trước mặt Tô Thu, vẻ mặt nhìn Tống Vy rất mực nghiêm túc.
Tống Vy lắc đầu: “Chứng cứ thì tôi không có, nhưng tôi thấy được vài điểm khả nghi.”
Cô liệt kê ra những chỗ khả nghi ấy.
Viên cảnh sát càng nghe thì vẻ mặt càng nghiêm trọng, sau đấy tức tốc gọi đội trưởng của mình đến.
Người đội trưởng vươn tay với Tống Vy: “Cô Tống, cảm ơn cô đã cung cấp những đầu mối quan trọng như thế cho chúng tôi. Nếu mọi việc đúng như những gì cô nghi ngờ thì vụ án này, e rằng thật sự không phải là một vụ tự tử đơn giản.”
“Không cần cảm ơn, việc nên làm thôi, tôi cũng muốn biết rốt cuộc Tống Huyền đã chết hay chưa!” Tống Vy vừa đáp lời vừa định vươn tay ra bắt tay chào lại.
Thế nhưng cô còn chưa kịp bắt tay lại thì một bàn tay thon dài đã vươn đến nắm lấy tay người đội trưởng kia trước cô rồi.
Thấy vậy, cả Tống Vy lẫn người đội trưởng kia cùng sửng sốt một lúc.
Nhưng Tống Vy đã nhanh chóng nở nụ cười.
Bởi vì cô biết bệnh chiếm hữu của Đường Hạo Tuấn lại tái phát rồi. Anh không muốn cô với người đội trưởng kia bắt tay nhau.
Người đội trưởng kia cũng hiểu ra việc này nên lúc thu tay lại có hơi lúng túng.
Lúc này Tô Thu bất thình lình kéo tay đội trưởng, vội vàng hỏi: “Mấy người nói thế nghĩa là sao? Mấy người nói Huyền Nhi chưa chết, người đã chết không phải là Huyền Nhi ư?”
“Xin lỗi bà, chúng tôi không khẳng định như thế, chúng tôi chỉ đang nghi ngờ mà thôi.” Đội trưởng sầm mặt rút tay về.
Tô Thu lắc đầu dữ dội: “Không thể như thế được. Lúc Huyền Nhi nhảy lầu là tôi vừa đi lấy cơm về, con bé còn cách cửa phòng bệnh nói từ biệt tôi nữa.”
“Thế nghĩa là, bà nhìn thấy người ngồi trên bệ cửa sổ là Tống Huyền thật phải không?” Đội trưởng nheo mắt lại.
Tống Vy lẫn Đường Hạo Tuấn cũng nhìn bà ta.
Môi Tô Thu giần giật: “Tôi không thấy. Khi đó cửa phòng đang đóng, tôi chỉ nghe thấy giọng của Huyền Nhi thôi, rồi lúc tôi mở cửa đi vào thì Huyền Nhi đã nhảy xuống rồi.”
Nói đến đây bà ta đột ngột ngồi thụp xuống, che mặt, khóc đầy thương tâm.
Tống Vy nhìn ra, bà ta thực sự không nói dối.