Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng “ba” này, tâm trạng rất tốt, khóe môi cũng cong lên.
Mặc dù hai đứa trẻ đã gọi anh là ba từ lâu rồi, nhưng mỗi lần cô nói chuyện với con về anh đều gọi anh là chú Đường.
Bây giờ cô đổi cách gọi có nghĩa là cô đã thực sự chấp nhận anh.
“Con không tin!” Tống Dĩnh Nhi mím chặt cái miệng nhỏ nhắn: “Vừa rồi rõ ràng miệng ba mẹ để đối diện nhau mà…”
Cô bé còn chưa nói hết lời đã bị Tống Hải Dương chạy tới che miệng lại: “Được rồi, món ba mẹ ăn chỉ có người lớn mới ăn được, trẻ con không ăn được đâu.”
Tống Dĩnh Nhi chớp mắt, như đang hỏi “thật sao?”.
Tống Hải Dương nghiêm túc gật đầu.
Tống Vy che môi cười.
Quả nhiên vẫn là trẻ con thích hợp đối phó với trẻ con nhất.
Tống Dĩnh Nhi tin lời Tống Hải Dương, mí mắt thất vọng cụp hẳn xuống.
Lúc này Tống Hải Dương mới buông cô bé ra: “Đi, trong phòng có kẹo mút, anh lấy cho em.”
“Hay quá.” Tống Dĩnh Nhi vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ.
Hai đứa bé tay cầm tay trở về phòng.
Phòng khách yên tĩnh trở lại, Tống Vy quay đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường...”
“Còn gọi anh là Tổng giám đốc Đường à?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày, nhìn cô như cười như không.
Tống Vy cứng họng, chợt nhận ra mình đã ở bên anh rồi, gọi anh là Tổng giám đốc Đường quả thật không thích hợp cho lắm, quá xa lạ, không giống người yêu.
Nhưng vậy thì nên gọi là gì đây?
Tống Vy cắn môi suy nghĩ, sau đó hít sâu một hơi, đánh bạo nói ra hai chữ: “Hạo Tuấn?”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng đáp lại.
Tống Vy nở nụ cười: “Vậy từ nay về sau em sẽ gọi anh như vậy nhé?”
“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy thở phào nhẹ nhõm, đang định nói gì đó thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cô nhìn Đường Hạo Tuấn, chỉ vào cửa, sau đó đi ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, Trình Hiệp mỉm cười đứng ngoài: “Nhà thiết kế Tống, tôi đang tìm tổng giám đốc. Dì Vương nói anh ấy ở chỗ của cô có phải không?”
Vừa nói anh ta vừa nhìn ra phía sau Tống Vy.
Tống Vy nghiêng người nhường đường cho anh ta: “Vào đi, Hạo Tuấn đang ở trong phòng khách.”
“Vâng.” Trình Hiệp đáp lời, nhấc một chân bước vào cửa, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, hai mắt anh ta trừng lớn: “Nhà thiết kế Tống, vừa rồi cô gọi tổng giám đốc là gì vậy?”
Nếu anh ta nghe không lầm thì cô gọi là Hạo Tuấn?
Tống Vy đã sớm đoán được cô mà gọi Đường Hạo Tuấn như vậy thì kiểu gì cùng sẽ khiến cho người ta giật mình, cười đáp: “Hạo Tuấn đó.”
Quả nhiên!
Trình Hiệp nuốt nước miếng: “Nhà thiết kế Tống, cô ở bên tổng giám đốc rồi sao?”
Tống Vy gật đầu, đưa cho anh ta một đôi dép lê.